RoHeHa_6264995
(Mừng ngày Nhà giáo và mừng Cô Nghi Dung đi dạy lại <3)

Nếu ba tháng trước có ai hỏi con điệp là gì, con sẽ trả lời: Điệp là một phép tu từ tẻ ngắt. Còn bây giờ, chắc chắn con sẽ nói điệp là một phép tu từ, là cây hoa vàng trầm ngâm bên cửa lớp, và điệp là cô!

Nếu không có cô, chắc con sẽ không bao giờ biết đến hoa điệp. Sẽ không bao giờ có cảnh tụi con gái cặm cụi nhặt hoa chụp hình kỉ yếu. Và chắc chắn góc sân trường lớp 10CA sẽ kém đẹp đi rất nhiều...

Điệp vàng. Cô hợp nhất với màu vàng và tím. Con thích ngắm cô mặc áo dài, dây cột tóc hợp tông, rồi cả màu phấn trùng với màu áo. Hôm nào trực, con cũng để dành ra một chiếc khăn lau bảng màu vàng hoặc tím, riêng dành cho cô!

Điệp buồn, và điệp đẹp vì điệp buồn. Cô cũng buồn, và cũng đẹp. Con yêu cô không phải vì cô làm cho cả lớp cười lăn cười bò, hay vì cô luôn cười tươi rói. Con yêu cô vì cô đẹp, đẹp theo kiểu buồn, mà cái buồn thường đi liền với cái sâu sắc. Nghe cô giảng, có những lúc con cũng chợt thấy buồn vô cớ, và chợt tìm ra một góc phủ bụi trong trái tim mình. Đâu đó sâu trong lòng, con bé Linh vô tư, vô tâm, vô duyên và vô đủ mọi thứ cũng biết yêu, cũng biết rung động, cũng biết cảm nhận, như cô Dung...

Điệp hiền, hiền như cô. Điệp rơi bên cửa lớp, lặng thầm, dè dặt. Điệp hiền lành với tất cả mọi người, không trừ một ai, và cô cũng vậy. Chưa một lần con thấy cô lớn tiếng với học trò. Cả những lúc mà con đinh ninh chắc chắn cô sẽ giận. Cô hiền quá, không sợ lũ tiểu quỷ ăn hiếp sao cô???

Điệp nhỏ bé, cũng như cô. Cái đẹp nhỏ nhắn không phải lúc nào cũng kém đẹp hơn cái to lớn, đồ sộ, ngay từ bài học đầu tiên cô đã dạy cho tụi con điều đó. Tuy nhiên, cô giống điệp không chỉ ở dáng người khiêm tốn. Hoa điệp nhỏ bé, nhưng cũng tinh tế đến từng chi tiết. Cô đẹp ở tấm lòng quan tâm đến mọi người. Lần Nam vắng cả tuần thăm bà bị bệnh, con không ngờ cô có nhớ, nhưng cô nhớ, và còn hỏi thăm. Lần đầu tiên con gọi điện cho cô, cô không hỏi "Tên em là...". Cô gọi đúng tên con, rất tự nhiên, không một chút ngập ngừng suy nghĩ, như cô đã thuộc tên con từ lâu lắm. Cô cho con cảm giác được quan tâm, nhất là khi ấy, cô chủ nhiệm vẫn gọi con là monitor, và cả lớp còn gọi con là Trưởng. Có thể cô đã biết số điện thoại của con từ cô Trang, cũng có thể cô chỉ đoán đúng, nhưng cô vẫn khiến con cảm thấy là lạ, và... thinh thích!

Con "phải lòng" cô từ buổi đó...

Có những cái nhỏ nhặt làm nên những gì to lớn lạ thường...

Con chỉ là một đứa học trò dốt văn. Con không thể hát "Cô trong mắt em" như thằng Minh, cũng không thể vẽ tranh hoa vàng tặng cô như anh gì cô từng kể. Con không thể nghĩ ra một cách kết bài thật ấn tượng...

Nhưng con có thể khẳng định, con yêu hoa điệp. Và con yêu cô!
RoHeHa_6264995
Long time no see.

Yep, I perfectly know nobody is reading my blog anyway, so I can be absolutely sure nobody is going crazy because I seem to have disappeared, or wandering all over the world roaring my name, or maybe yelling at police officers demanding them to set up a big investigation to find out what has happened. Phoo. That's a relief. At least I haven't caused a world-wide scandal.

I know you are not at all wondering, but still I'm gonna tell you where I've been. I very much want to tell you I've been lost in a jungle, alone, with no food or drinks and that I had to live on dead mice and wild grapes for more than a month until I was found by a handsome caveman who decided to make me his queen. But, alright, that's a lie, and good students shouldn't lie under any circumstances. So this is the truth: I've spent the last few weeks at my desk, up to my eyes with homework and trying to make my test results look passable. And, I have to admit, it was awesome. I never knew homework could be so charming. Oh I finally found my love...

More good news: I'm now the biggest nerd in my class. Isn't it awesome? NERDITISM RULES!!!!!! (Yes, I know "nerditism" is not a word, but who cares???)

Now, if you didn't know that, my class is officially pacpen-ing and terrorizing all over Facebook. Go to Facebook if you don't believe me, and you'll see it yourself. Also, we've just celebrated our form teacher, Miss Van Trang's birthday on Friday 22nd. It was absolutely not what I had planned, but still incredibly fun. We played a lot of games, read some poetry, made up some new lyrics for some songs and had a big feast. In a word, it was silly and memorable. It's so awesome to be in a pacpen class, you never know what to expect!!!

And finally, I feel sorry (for myself  T_T ) to say I'm gonna have the craziest week ever. Five one-period tests! How am I going to survive? Yes, I have spent most of my time digesting the Olympic book, but still I'm sure I'll be dead. Anybody please save me!

I think it's enough for today. My homework is waiting! See ya!

Peace,
The Nerd That is Going to Die from Tests.



P.S: Sorry I don't have time to post pictures. Five one-period tests! Maybe next time...
Bye!
RoHeHa_6264995
Thứ ba, ngày 17 tháng 8 năm 2010.
Con gặp cô lần đầu tiên.
Cô không đẹp (xin cô thứ lỗi cho con).
Nhưng cô cười hiền.
Chữ cô bay, như hồn thơ Xuân Diệu.
Cô nhỏ nhắn.
Như cái đẹp xinh xắn trong văn học Việt Nam...

Thứ năm, ngày 26 tháng 8 năm 2010.
Cô đọc thơ cho cả lớp. Thơ cô làm.
Thơ tình yêu, và thơ cho học trò.
Nhẹ như gió.
                     Buồn.
                                 Hay...

Thứ bảy, ngày 28 tháng 8 năm 2010.
Con nghe cô giảng thơ Kiều.
Đã không biết bao nhiêu lần con phân tích Kiều khi còn học lớp chín.
Nhưng con thấy vô vị khi đọc văn của chính mình. Con viết nhiều, toàn về những thứ tình cảm con không hề cảm nhận được. Chưa một lần cảm được cái buồn của tám câu Buồn trông. Chưa bao giờ hiểu được thế nào là yêu và chung thuỷ.
Con vô cảm quá, phải không cô?
...
Con nghe cô giảng thơ Kiều. Như mới nghe lần đầu tiên.
Không như những bài văn mẫu con từng đọc. Giọng văn cô có cái gì đó khác. Say mê. Những câu thơ đã thuộc nằm lòng, mà sao con nghe cứ như mới lần đầu. Không phải Thuý Kiều con từng biết. Không phải Thuý Kiều con từng đọc làu làu như con vẹt. Không phải Thuý Kiều con vẫn luôn ca ngợi bằng những câu từ sáo rỗng.
Thuý Kiều khác. Của cô.
Thuý Kiều con yêu. Thật sự yêu.

Thứ tư, ngày 1 tháng 9 năm 2010.
Con ghé blog của cô.
Truyện. Thơ. Và... không gì cả. Có bài viết chỉ gồm một dấu chấm lửng. Nặng hơn một truyện ngắn ba trăm chữ.
...
Cô giấu những gì đằng sau ba dấu chấm?
Yêu? Buồn? Đau? Hay không gì cả?
Nặng. Như một trái tim. Có lẽ con sẽ không bao giờ hiểu hết.
Trái tim cô.

Thứ năm, ngày 9 tháng 9 năm 2010.
Cô nhớ tên con.
Con gọi điện cho cô. Cô không hỏi "Tên em là...".
Cô chỉ gọi. Tên con. Linh. Như đã quen thân từ lâu lắm.
Không cần hỏi.
Cô nhớ.
Chỉ vậy thôi.

Thứ bảy, ngày 11 tháng 9 năm 2010.
Cô tâm sự cô vẫn còn độc thân.
Con không tin!
Con luôn nghĩ về bạch mã hoàng tử của cô. Một công tử hào hoa như Kim Trọng.
Một ai đó tinh tế. Nhẹ như gió. Mơ màng. Và say đắm. Như cô.
Như thơ Xuân Diệu.
Nhưng không, không có hoàng tử nào cả. Cô nói rằng cô đã ế.
Con vẫn không tin!

...

Hôm nay, ngày mai, và . . . . . .
Con mong tiết của cô.
Con chưa bao giờ yêu Văn. Với con, Văn là chín mươi phút ngáp dài ngáp ngắn.
Nhưng con mong tiết của cô.
Văn con giả tạo, nhưng xin cô hãy tin, cảm xúc lần này của con là thật.
Cô không ế, cô ạ.
Con đã yêu cô. Từ buổi học đầu tiên.
RoHeHa_6264995
Good news and bad news.
I had my 6th swimming lesson yesterday and swimming is AWESOME!!! Two successive hours of swimming completely wore me out, but still it was super fun! Yesterday I even tried to take off a float (without the teacher's permission), it was harder to swim and more tiring, but I could swim almost 20 metres or so, and my mother said I was the best swimmer in our family!
And here's the bad news: The house next door is being repaired, and it has made an agonizingly bad effect on our house. Our roof was perfectly fine 3 months ago, but now it obviously need mending. 3 days ago we experienced a downpour late in the evening (well, actually it's a little weird to have such a heavy rain at that time of the day) and it was a disaster. All the walls got wet, the rain was dripping everywhere on the staircase, and the whole kitchen floor was in water. More awfully, I was at home alone! Well, almost alone, my little evil sister doesn't count anyway. I had quite a hard time dealing with the little pond in the kitchen while my sister was jumping and screaming and pretending to be scared.
More badly, my mother said there was nothing we could do about it, and the construction of the next-door house will still cause more damage. The only thing we can do now is try to survive until the end of the rainy season, which is, according to her, about 100 days away. I know, it sounds like a novel, right? Well, if 10 years later you go to a bookstore and find a bestseller book named "One Hundred Days of Rain", you know who the author is.
Scary thought: One day, my kitchen will be full of water, and we'll have to cook and dine while swimming. Oh my goddess! I like swimming now, but apparently not THAT much!
RoHeHa_6264995
This afternoon, for the first time in my life, I went to a swimming pool to learn to swim.
I went there with my Mom, who had tried it for 3 times but never succeeded, and my sister, who had visited a swimming pool on a class trip (she hadn't swum much there, but it still counts). So I was the only one there who had no experience with water.
The first swimming pool in my life
You should have seen my face on the way, well, as if I were going to my own execution. I didn't want to, if you ask me. I only agreed to go there because my mother insisted. She told me that swimming would make me tall and slim like Miss World, and she also told me that if I couldn't float after 2 weeks, she would... well, I don't know what she would do to me, but I'm pretty sure it wasn't going to be very pleasant. So I was dragged to my execution by my two very excited executors. It was quite understandable, my mom was having her fourth execution. But for me, it was the first time! I never liked water, and water never liked me!
It was raining all the way, so we got soaked even before getting in water. Yeah, that's a good joke. It doesn't matter anyway, soaked or not soaked, I was surely going to die.
However I protested, at last we got there. It was quite a big swimming pool situated near our home, and (thank gods!) it wasn't very crowded at that time. I put on my swim suit (for the first time) and didn't dare look in the mirror until my sister said I looked alright. Indeed I did! My mom said those flowers didn't suit me, but I guess she was only jealous because her swimming suit was not as pretty as mine. (Oh please, don't tell her I said that!)
Despite the rain, we got in the water and met our teacher, Mrs.Tuyen (my least favorite name!). First she gave us a bunch of floats to put on our back and arms, which made me feel like ducks. Then she told us to take a deep breath, then dive and make a lot of bubbles. It was quite fun despite the fact that you have to close your eyes underwater and therefore you can't see how wonderful your bubbles are. After that, she told us to hold another float and move forwards in the water, moving our legs like frogs. That took the rest of the hour, along with a lot of shouting, coughing, and even tasting the pool water (it wasn't so ill-tasting, by the way, but if you drink too much, it might make you sick).
The very moment I started to enjoy this frog thing, the bell rang and the teacher said good-bye. I unwillingly changed my clothes (oh I was so pretty in my swimming costume!) and went home. Well, the swimming pool wasn't so awful after all...
The worst/best part of it is that tomorrow afternoon we're going there again!
RoHeHa_6264995
Con bé nhai nhai viên kẹo bạc hà trong miệng. Cay gớm. Không cay mới lạ, nó xơi hai chiếc một lúc lận mà. Phải xài liều đúp vậy mới tập trung được. Mắt con bé nhìn vô cuốn sách trước mặt, trợn ngược hết cỡ như muốn hút sạch chữ vào. Học hoài không thấy vô, ngồi tự chửi mình tan nát. Rồi lại lôi kẹo ra ngậm. Buồn ngủ ghê quá.
Stop!!!!!! Ai cho ngủ mà ngủ? Muốn thi rớt hay sao mà đòi ngủ? Học đi, có muốn vô được trường tử tế thì học đi, không thì vô trường dạy nghề cho xấu mặt ra. Không học mà được á. Cả trường trông vào nó: học sinh giỏi thành phố, từng có phóng viên báo đến phỏng vấn, dẫn đầu lớp không đối thủ, gạo bài xuôi như cháo, đăng ký nguyện vọng cao chót vót, lũ bạn nhìn vào… xanh mặt. Đã trót gắn cái mác học sinh giỏi, rồi thì thầy cô mong này mong nọ, bạn bè chúc nọ chúc kia, rồi thì kì vọng, rồi thì mơ ước, rồi thì đủ mọi thứ rối rắm lộn xộn khác, tóm lại con bé mà thi rớt trường chuyên thì chắc là chết luôn đi cho đỡ bẽ mặt.
Trời ạ, sắp thi rồi. Còn có 17 ngày nữa là thi rồi. Mà bài vở thì vẫn chẳng đâu vào đâu. Năm nay thi cuối tháng 6, ngày 21, trùng vô ngày hạ chí. Mà hạ chí là cái gì nhỉ, hồi lớp 6 có học rồi mà con bé đâu có để ý. Hình như là ngày nóng nhất trong năm. Ngày chính giữa mùa hè. Cái ngày mà thiên hạ nhơn nhởn đi chơi, còn mình thì ngồi đây cày mệt muốn xỉu. Rồi trời lại nóng. Có lẽ chưa có năm nào mùa hè nóng đến vậy. TV cứ nói mãi chuyện Trái đất đang nóng lên, nếu bình thường thì chắc con bé đã nhảy vào chỉ trích mấy cái nhà máy tơi bời hoa lá. Nhưng bây giờ thì khác. Nó không rảnh. Trời ạ, sắp thi đến nơi rồi.
Ông trời đã nóng, nó lại càng nóng hơn. Bệnh của nó là vậy, cứ đến mùa thi là lại bắt đầu nổi cáu. Có chuyện là cáu, mà không có chuyện gì cũng nổi cáu. Đứa em đi ra đi vào quên đóng cửa phòng, cáu. Mấy đứa em họ mon men gần bàn, xem cái này cái kia, làm lộn xộn hết cả, cũng cáu. Thằng bạn thân hỏi đi thi có tự tin không, nó đáp không, thằng bạn hỏi tại sao, có vậy thôi mà cũng muốn nổi cáu.
Trời ạ, sắp thi rồi. Có ai mà muốn sống yên ổn thì đừng dại gì mà động vào nó.
Thi thì thi chứ sao, mẹ nó phán. Ba bảo, rớt trường này thì vô trường khác, lo gì. Con em quỷ sứ chọc, em thấy đầu chị bự bằng 9 triệu quả bưởi rồi đó. Thiên hạ ai cũng ra rả cái mackenoism, tức là chủ nghĩa mặc kệ nó, mặc kệ thi, mặc kệ trường, mặc kệ nguyện vọng, mặc kệ đời, muốn ra sao thì ra. Rõ là nhảm hết sức. Nói mặc kệ nghe dễ quá, thấy báo đăng tỉ lệ 1 chọi 13,9, mặc kệ nổi chết liền luôn á.
Trời ạ, sắp thi rồi……
Chẳng có ai giúp chuyện bài vở. Hỏi đám bạn, tụi nó kêu, bà thì lo gì nữa, toán với anh bà chắc rồi, còn môn văn thì kiểu gì bà chả bịa được vài điểm. Hỏi thêm đám bạn khác, tụi nó bắt đầu bài ca muôn thuở: mackeno mackeno mackeno mackeno… Trời ạ, ai mà tin được cái mackenoism. SẮP THI RỒI!
Vậy đó, sắp thi rồi. Làm sao mà sống đây hả trời. Đề mấy năm trước nó làm đi làm lại đến thuộc làu cả rồi. Đề năm nay chả biết khó dễ thế nào, mà nghe nói mấy người trên Sở khoái chơi ác lắm, tung ra vài bài thiệt độc là tụi thí sinh chết hết. Trời ạ, chắc nó xỉu ngay trước cửa phòng thi mất.
Bà con cô bác có ai sắp thi làm ơn chia sẻ, có gì thì xỉu cùng nó, để con bé có vô bệnh viện còn có bạn cùng phòng…
Trời ơi, SẮP THI RỒI!!!!!!
RoHeHa_6264995
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu...
(Hữu Thỉnh)
Ve chớm hè giục học thơ thu. Gấp lại cuốn ôn thi tốt nghiệp, chợt thấy chút gì đó cựa quậy trở mình. Nôn nao. Rất khẽ. Rất thu...
Thu quê vàng. Vàng từ con đường vàng ươm phơi lúa, vàng cả đầu rìa chiếc lá thẹn thùng vẫn xanh. Như một chân lý bất diệt. Đã là thu thì phải vàng. Đã là vàng thì phải là thu.
Nhớ những ngày vàng như thế, khi cả trường tập trung trước sân. Nắng nhuộm vàng tiếng trống trường, len lỏi giữa bầy học trò xôn xao. Nắng gần như vậy, mà vẫn không nhuộm nổi đàn chim sải cánh. Bầu trời xanh trong vắt, và cánh chim cũng xanh. Nhưng hơi thẫm. Thẫm chứ không buồn. Và tụi học trò chỉ cần có thế. Bắt đầu từ ai đó cuối sân, rồi cả trường xôn xao ngước nhìn đàn chim lánh rét. Chim không vội vàng như thơ Hữu Thỉnh, chim thong thả luyến tiếc, hay đợi chờ ai, hay chần chừ đợi lũ học trò no mắt? Bóng chim đã khuất sau mái ngói bạc màu, mà một vệt thẫm hình chữ V như vẫn còn lưu lại. Một đàn chim kiêu hãnh đều nhịp cánh... Như 42 trái tim cùng chung nhịp đập.
Những sáng thu vàng mãi xôn xao...
Bay xa rồi vẫn còn in lại cảnh thu vàng. Vẫn còn màu vàng ấm vương trên tường, màu vàng hơi cháy trên lớp ngói cũ, màu vàng đỏ của cây bàng già, và màu vàng nắng ngập sân, dâng tràn lên cả bầu trời câm lặng. Và cánh chim... Nốt láy cao vút trong bản hoà ca của tạo hoá. Một điểm nhấn bất chợt, một nét cọ tuỳ hứng người hoạ sĩ... Một cánh chim xanh thẫm đủ làm tan nét u buồn đã bão hoà trong không khí, khiến bầu trời như cao hơn, xa hơn, bớt lẻ bóng, và trái tim cứ xao xuyến đợi chờ, cũng chẳng rõ là chờ gì, chờ ai, thật xa xôi, có lẽ đợi nắng chiều nuốt chửng đàn chim khuất bóng, hay đợi một đàn chim mới lại đến... Lòng vu vơ không dứt ra được, cứ nấn ná mãi, níu kéo người ở lại. Đừng quên màu thu vàng, cánh chim xanh khẽ nhắc. Đừng quên sân trường mùa xôn xao...
Ve chớm hè giục học thơ thu. Hè sắp về mà thu vẫn nhung nhớ. Chợt xao xuyến ngẩng lên, lại thấy cánh chim cắt ngang bầu trời. Như sứ giả của ngày vàng, chỉ đợi người nhìn lên là lại về nhắc nhở. Bay, bay mãi, có ghé ngang trường? Xin gửi cánh chim đưa lời ước hẹn...
Vì chim bay đi, và chim sẽ lại về!...
RoHeHa_6264995
(Gửi 9D & những sớm trực tuần)
Sớm. Đạp xe tới trường khi trời tờ mờ sáng. Sương lạnh ướt nhoè màn đêm.
6 giờ chớm đông, bốn bề sương trắng. Tối. Ngọn đèn vàng bập bùng xa xa, tia sáng lập loè bị sương bóp ngạt. Nhìn về phía trước chỉ thấy toàn sương. Đến cả con đường bị bóng mờ nuốt chửng. Không thấy cả bóng xe vút ngang, chỉ thấy cặp đèn loé rực. Đôi mắt mèo xé rách thời gian.
6 giờ sáng cổng trường hoe hoe vắng. Thấy bóng ai lom khom cuối góc sân, từng nhát chổi giục tiếng gà gáy sáng. Tiếng chổi rễ quét mòn sân gạch đỏ, quét mòn sớm mai, mòn cả tiếng cười ai kia vọng lại. Tiếng chổi mòn tháng năm...
Thương em chiếc chổi rễ cùn, bó rễ bện chặt như tình bạn hoài mong. Lớp trực tuần, em thuộc từng gốc cây, tường từng hạt cát. Xổ từng cọng rễ mảnh cho sân trường tinh tươm...
Lớp trực tuần. Năm bảy đứa túm lại gốc cây già. Có chiếc lá rơi, đều đều nhịp quét. Bàn tay quệt trán vệt dài lấm lem.
Mỗi nhát chổi đong đầy một vốc lá. Chổi lầm lũi đưa, lá lầm lũi rụng. Ngoảnh nhìn lại, chiếc lá vàng nghiêng nghiêng đặt cánh. Cấm sao được mảnh lá vô duyên...
Mỗi nhát chổi - một mảnh hồn tình bạn. Một mảnh thời gian. Một mảnh ký ức. Tiếng chổi đưa ngang buổi chia tay, vỡ oà sớm lặng.
Thương tiếng chổi đều lặng nhớ mảnh sân. Thương sân vàng lá mỏi mong rễ chổi.
Có khi nào cây thôi rụng lá? Có khi nào dứt tiếng chổi mòn?...
RoHeHa_6264995
[Lần trước tập tành viết truyện ko được thành công như mong đợi, lần này bé chủ quán quyết tâm phục thù. Truyện lần này viết thật 100%, ko bịa một chữ nào hết (thề có trời đất chứng giám), viết đúng một ngày trước khi đi thi thành phố, có gì viết vậy không có cốt truyện gì đâu, giống như xả stress vậy á. Có vẻ hơi hoảng loạn một tí, thì ngay trước ngày thi mà!]

- KEEP SILENT!
Con bé đập cái hộp bút xuống mặt bàn, quát. Cho ra dáng lãnh đạo. Giống kiểu quan xử án trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc nó vẫn hay coi.
Nguyên cái đội tuyển học sinh giỏi của trường đang nhao nhao tán phét bỗng dưng lặng thinh, trố mắt nhìn nó. Dĩ nhiên không phải là tuân lệnh phục tùng. Tụi nó chỉ muốn coi đứa nào vừa hét to dữ vậy.
- Cấm nói. Cấm cười. – Nó nói thêm khi thấy hai đứa môn Văn cười khúc khích.
Tụi kia vẫn trố mắt nhòm.
- Cấm nhìn tui!
Học đi. Học nữa đi. Học cho chết luôn đi. Mai thi rồi. Đó, cả buổi sáng hôm nay nó gặp ai cũng than thở: “Mai thiiiiiii rồi…….”. Cái chữ “thi” của nó kéo dài nghe thấy chán. Thôi đi bà, than vãn mãi. Đi thi thì ai mà chẳng lo, bà cứ khủng bố tinh thần vậy ai mà thi nổi. Mà thi học sinh giỏi thành phố chứ chả chơi. Đợi bốn năm mới đến cái dịp này, ai ngu gì bỏ.
Trừ thằng Nghĩa. 25/3 đội tuyển thi, thì sáng 26 nó đi Mỹ. Cái thằng đến kỳ cục. Tụi bạn bảo nó cứ đi thi đi, cho có bầu có bạn, có gì tụi tao nhận giải giùm cho. Thằng Nghĩa khùng khùng, không chịu. Nó nghỉ từ tháng 1 luôn. Rút hồ sơ ra khỏi trường luôn rồi, giờ nó nằm nhà làm gì có trời biết. Thôi kệ nó đi, để thi xong rồi tính.
Đội tuyển của trường trên giấy ghi là 14 đứa. Lẽ ra là 15, nhưng thằng Nghĩa nghỉ rồi còn 14. Mà 14 là để nói cho sang, chắc tại trường sợ số 13 xui nên mới nói là 14. Chứ đếm đi đếm lại thì cái đội tuyển này được có 13 người.
Đó là tại nó. Tại con bé khoái chơi nổi. Riêng một mình nó đánh một lúc hai môn, nên mới tính thành 14. Vậy đó, một người mà tính thành 2. Mấy thằng quỷ sứ cứ chọc mãi: Chào Linh Anh. Chào Linh Toán. Rồi một hồi lại đập vai nhau hỏi: Ê mày, nhỏ Linh đó là Linh A hay Linh T zậy?
Thôi kệ tụi đó đi. Để thi xong rồi tính.
Mà kệ sao được. Ba thằng con trai nhìn thấy ghét. Mai thi rồi, trường cho nghỉ trên lớp, gom vào một phòng thích học gì thì học. Cái phòng họp này coi như trường cho thuê miễn phí. Mà mấy thằng có học hành gì đâu. Chạy lên chạy xuống. Chạy lòng vòng. Rồi đi đá cầu. Nắng chang chang vậy mà đi đá cầu, không biết có bị ấm đầu không. Ấm đầu rồi sao mà thi được.
Đội tuyển 13 đứa. Ba thằng con trai chạy chơi loanh quanh như con nít. Con My với con Trân ngồi nói chuyện. Con Ngọc ngồi chúi mũi vào cuốn sách, thỉnh thoảng lại xía vô vài câu. Kệ, cho tụi nó nói chuyện. Cấm sao được. Ai mà cãi lại tụi nó. Tụi nó thi Văn mà, Văn ngấm vào người rồi, cứ mở miệng là xổ ra toàn những chữ. Hết biết.
Quái, còn con Tiến Thanh chạy đâu rồi ta? Hết quản lý nổi. Nó cũng thi Văn chứ bộ, mà sao thấy sướng thế: Chạy ra rồi chạy vào, ăn rồi uống, uống rồi lại ăn. Ăn chán rồi bỏ sang phòng bên kéo ba cái ghế lại nằm ngủ. Mà mai thi rồi đó.
Thôi kệ nó đi. Để thi xong rồi tính.
Con Thái Vi giờ chắc đang ở dưới phòng thực hành Lý. Nó mọc rễ dưới đó luôn rồi. Dưới đó nào có vui gì đâu, vừa bụi vừa nóng. Nhưng đó là kinh đô của tuyển Lý. Vậy đó, nhà mình là nhất. Ta về ta tắm ao ta…
Còn con Nga với con Kiều Vi từ sáng giờ chưa thấy mặt. Chắc đang ở nhà ngủ cũng nên. Ờ, sắp thi rồi, ngủ đi cho nó khoẻ. Vô phòng thi đừng có ngủ gật. Mà nghe nói chị nào đi thi, vô phòng thi ngủ hết nửa tiếng mà vẫn được thủ khoa. Nghe cứ như thần thoại ý.
Thôi kệ chị ý đi. Để thi xong rồi tính.
Thật không bù cho thằng Bảo Linh. Quái lạ, tất cả 8 môn sao nó chọn thế nào trúng môn Sử. Thấy nó ôm đám tài liệu dài thoòng nhìn thấy gớm, ngồm im như cái tượng. Thêm quyển sách to tổ chảng trước mặt. Con bé vươn cổ ngó cái, thấy tên ông tác giả rõ hay: Dương Trung Quốc. Tên gì mà yêu nước vậy biết.
Đấy, tụi Văn đang bàn chuyện yêu nước. Tụi nó kêu: Chỉ có Văn tụi tui là yêu nước. Cả Sử nữa. Rồi tụi nó chỉ con bé: Đồ theo Anh, phản động. Con bé chu môi cãi: Mấy bà cũng học văn nước ngoài đó. Con Hà My nguýt cái rõ dài: Tụi tui dùng văn nước ngoài để làm đẹp thêm cho văn học VN.
Thôi, đã nói rồi, cãi sao lại tụi Văn. Kệ tụi nó đi, để thi xong rồi tính.
Con bé lại nhòm quyển sách. Bài Anh văn nó làm sai hết một nửa. Trời ạ, chết mất thôi. Mà cloze test đi thi những 6 điểm lận. Ít ỏi gì đâu.
Thế mà bên cạnh thằng Đạt lại ỉ ôi: Thôi đi chị Linh, nghỉ Anh đi, học Toán với em đi. Tội nghiệp thằng nhỏ, Toán học điên đầu chết. Nó kêu: Em bão hoà rồi. Lộn rồi em ơi, bão hoà là thuật ngữ Hoá. Mày là dân Toán, phải nghĩ ra từ gì mới chớ.
Mà nghĩ cũng lạ, làm gì có thằng nào đi kêu con bé lắm điều bằng chị. Dù là kém 3 tháng đi nữa.
Thôi kệ nó đi. Để thi xong rồi tính.
Làm thêm bài nữa. Bài này khá hơn, làm sai có 4 câu. Trên tổng số 20. Mà đi thi như vậy cũng không được. 4 câu, là 1 điểm 2 lận đó. Học tiếp đi, học nữa đi. Học cho đầu to bằng một triệu quả bưởi. Hoặc hai triệu càng tốt.
Mà học hết nổi rồi. Bão hoà luôn rồi. Nhòm vô cuốn sách, mấy con chữ bắt đầu nhảy nhảy. Thôi nghỉ một lát. Nó lại ngẩng đầu lên, lại đập đập cái hộp bút. Tội nghiệp cái bàn thật đó. Con bé lại chơi phong cách phim ảnh, lần này giống như một buổi họp báo:
- Mai thi rồi, mời mọi người cho biết cảm tưởng. Mời Thái Vi?
Con Thái Vi béo vừa đi vô, làu bàu gì đó rồi lại đi ra. Con bé hỏi tiếp đến Linh Trân. Ý, con Trân kéo con Hà My đi đâu mất rồi. Chắc là xuống căn tin mua đồ ăn. Học cực quá, không ăn sao được. Trước khi thi, trường cho 2 chục ngàn bồi bổ. Phải ăn cho đã chứ!
Mời ba chàng ngự lâm phát biểu. Ba chàng đang lởn vởn ở cửa, chắc định kéo đi chơi. Chưa kịp trả lời đã đi đâu mất. Rõ là impolite. Con bé đóng vai thư ký, ghi nhận: ba chàng lo lắng không nói nên lời.
Đến thằng Bảo Linh: Đêm nay chắc tôi không ngủ được quá. Thằng Đạt than nghe chán: Em chết mất chị Linh ơi…….
Thôi kệ nó đi, để thi xong rồi tính. Mà kệ đâu có được. Sắp thi rồi, đứa nào cũng lo sốt vó. Mà mọi người ai cũng ra rả cái mackenoism. Tức là “chủ nghĩa mặc kệ nó”. Dân Anh mà, mackenoism cho nó sang.
Đó, mackenoism nghe đến thuộc luôn, mà không sao tiêu hoá nổi. Mai thi rồi, mặc kệ mà được á. Mặc kệ cái con heo á. Nhìn cái thời khoá biểu mà coi. Ở nhà: tụng kinh gõ mõ. Vô trường: gõ mõ tụng kinh. Tụng cho thuộc mấy cái idioms với collocations kia đi, chắc chết mất. Mệt muốn xỉu luôn. Khéo ngất xỉu ngay trước phòng thi quá.
Thôi học đi. Học tiếp đi. Tụi kia chọc: Gắng được thủ khoa 2 môn, thưởng 6 triệu lận đó. Thôi xin các anh, em không dám. Thi 2 môn mệt thiệt, mà cũng lời. Cố với được giải nhì Anh, thêm giải ba Toán nữa, được 1 triệu 2 chứ chả chơi.
Thôi học đi, bữa cuối cùng rồi, cố mà học đi. Giờ học được thì học đi, chứ đến tối mẹ không cho học nữa. Chắc mẹ cũng là tín đồ mackenoism. Mẹ bảo trước khi thi, phải để tinh thần thoải mái. Mẹ bắt hát karaoke. Thôi, không đi hát đâu, chữ bay hết mất. Ở nhà đọc báo cũng được. Lấy tờ báo làm bìa bên ngoài, quyển sách ở bên trong, tiếng là chơi thôi chứ học thì cứ phải học.
Mai thi rồi, chơi mà được á.
Thôi kệ nó đi. Sao cũng được. Để thi xong rồi tính.
Mai thi rồi.
TRỜI ƠI, MAI THI RỒI!!!!!!!
RoHeHa_6264995
"Chúng tôi không ghi nhận hoa hồng", nhà địa lý lạnh lùng từ chối Hoàng tử bé của Antoine de Saint-Exupéry, "vì chúng chỉ là thứ phù du".
Một đời bông hoa, một đời dâng hiến chút sắc đẹp của mình để làm đẹp cho đời, cuối cùng lại bị con người lạnh lùng chối bỏ. Một đời huy hoàng, lộng lẫy, kiêu sa, nhưng rốt cuộc lại kết thúc lặng lẽ. Một kiếp phù du...
Ai thật sự yêu hoa tất sẽ không cắm hoa vào lọ. Hoa nằm trong lọ như trong một nhà tù tráng lệ mà tù túng. Không có gió, không có nắng, không có cánh bướm chao nghiêng. Không có cái ấm áp kì diệu của tia mặt trời bình minh, không có cái trĩu nặng lúc về sớm của giọt sương lăn dọc cành lá... Không có sự mơn trớn dịu dàng của cơn gió phe, lùa đàn ong đen vàng đến thăm vườn hoa sớm...
Chỉ là chiếc lọ kiêu căng phơi bày mấy đường cong quái đản. Một đời lọ trải bao đời hoa...
Bông hoa dang hai cành lá ra hai bên, ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Hoa kiêu hãnh, hay giả vờ kiêu hãnh? Đầu hoa ngẩng cao, nhưng trĩu xuống, đượm buồm. Hoa biết mình chả là gì, chả là gì cả so với cuộc sống. Cuộc sống quá lớn, và hoa quá nhỏ...
Một đời người trải bao đời hoa. Người ta ôm đoá hoa còn ướt sương về nhà, bày trên chiếc bàn lớn ngoài phòng khách. Người ta đi ra nghiêng đầu ngắm, đi vào nhè nhẹ vuốt ve. Hoa rung rung đôi lá ngây thơ đáp lại. Hoa dâng hiến những ngày thanh xuân, chỉ để con người có vài ngày tươi mát. Hoa đã trao tất cả, không mong được đền đáp, không giữ lại chút gì...
Nhưng chỉ được ít ngày, khi đầu hoa hơi gục xuống, hai cành lá đã hơi mỏi, và sắc da không còn trắng mịn, khi ấy là lúc đời hoa đã tàn. Người ta rũ bỏ bông hoa, lạnh lùng, đưa hoa ra khỏi nhà giam tráng lệ và giam xuống địa ngục tăm tối. Người ta ném cành hoa không còn sức sống vào thùng rác, và quay đi, không một lần ngoảnh lại.
Lại một mầm xuân của sự sống đã lụi tàn. Vậy thì đã sao? Con người sẵn sàng trồng, chiêm ngưỡng, và vứt bỏ những mầm xuân mới...
Bông hoa nằm im lặng lẽ, như hạt bụi tan biến khỏi cuộc sống. Nó nằm im nghe tiếng kẻng đều đều của chiếc xe đổ rác.
Không một cuộc tiễn rước long trọng, không một ánh nhìn tiếc thương. Trái với ngày đầu được nâng niu, không còn ai ngó đến hoa nữa. Nó đã bị đẩy ra ngoài rìa cuộc sống, bị đẩy ra khỏi vòng quay xa hoa, vui tươi, đẹp đẽ, để đến với một chốn tối tăm, tuyệt vọng...
Một cuộc đời huy hoàng, và một cái chết thầm lặng.
Ai sẽ đắp nấm mồ cho bông hoa? Ai sẽ xót thương cho những ngày tươi ngắn ngủi? Ai sẽ nhớ đến bông hoa già nua với những cánh hoa nhăn nheo, héo úa?
Hoa đã được gì khi đến với con người? Hoa đã đánh mất tất cả. Hoa quá cả tin, quá ngây thơ, quá trong trắng, quá non nớt. Trời ban cho hoa chiếc gai bé xíu, nhưng quên dạy hoa cách tự vệ, quên dạy hoa cách tránh xa con người.
Một cuộc đời huy hoàng, và một cái chết thầm lặng. Hoa sinh ra từ đất, và trở về với đất.
Thà làm cành hoa tự do ngoài đồng nội...
RoHeHa_6264995
Hôm mùng 6 tết, vừa cắm hoa xong đã thấy bé chuồn chuồn xinh xinh đến đậu.


Yêu quá đi!
RoHeHa_6264995
Viết bài này để chúc Quán trà xinh sang năm làm ăn phát đạt, chúc tất cả những ai đã, đang và sẽ ghé thăm quán một năm mới rôm rả, và nhất là sức khoẻ dồi dào để comment quán nhiều nhiều^^

HAPPY NEW YEAR EVERYBODY!!!!!!!
[có ai lì xì tui ko???????]
RoHeHa_6264995
Trà tháng 3 ngọt thanh, trà tháng 5 rực nắng, trà tháng 8 nôn nao, tháng 11 lắng đọng, và trà tháng hai mong nhớ...
Nhớ ngày xuân thời thơ bé, chỉ đơn giản là lì xì và hạt dưa. Mùa xuân hồi lớp 5, chỉ xoay quanh áo len hoa và ảnh đẹp. Và xuân năm nay...
Trà tháng hai mong nhớ. Nhớ chén trà năm ngoái không biết cách trân trọng, để đến năm nay mong nhớ bồi hồi.
Nhớ mâm bánh chưng cao ngất ở nhà ông bà, nào bánh đặt, bánh mua, rồi cả bánh biếu. Bánh chưng nhiều, ra tết ăn không xuể. Đến cả một tháng sau tết vẫn còn phải giải quyết bánh chưng dư. Ngán bánh chưng đến tận cổ, ngồi nguyền rủa ông Lang Liêu vì đã nghĩ ra cái món ăn chán ngắt. Để rồi năm nay nhớ lại thầm cảm ơn, thầm nhớ món bánh chưng rán của bà không bao giờ "đụng hàng"...
Nhớ những lời chúc tết, dặn dò của cô trước khi về nghỉ tết. Ngồi chống cằm ngáp dài, chỉ mong trống đánh cho mau, để khỏi phải nghe những lời răn dạy dài dòng, như một phần bắt buộc không thể né tránh của không khí xuân rạo rực. Uớc gì có thể lấy lại những ngày đó, chắc chắn mình sẽ không thờ ơ...
Nhớ buổi học đầu tiên sau 2 tuần nghỉ, thầy hỏi chúng em nghỉ tết đi những đâu, làm gì. Thầy gọi tên, đứng dậy trả lời ngán ngẩm: Em ở nhà, và... ngủ. Giá như năm nay thầy hỏi lại em y chang vậy, em sẽ trả lời, em đã dành cả hai tuần lễ để ước có thể rút lại câu trả lời năm ngoái...
Nhớ cây hoa đào nhà chị tự nhiên nở hoa giữa tháng 9, em nói nó bị "khùng", bị "chập mạch". Bây giờ nhớ lại chỉ mong được gửi tặng một cánh hoa phớt hồng, bởi hoa đào trong Nam sao mà hiếm gặp và xơ xác quá. Đào Sài Gòn như chìm giữa rừng mai chói loà, nụ hoa e ấp chả ai thèm ngó tới. Thấy mà thương...
Nhớ những lời chúc xuân bạn bè chưa kịp nói, nhớ những tấm thiệp xuân chưa kịp gửi. Để đến năm nay, ta cách nhau hàng trăm cây số.
Sài Gòn - Diễn Châu chỉ cách nhau một cú click chuột. Nhưng cả ngàn cú click cũng không đủ để ta lại ở bên nhau như thuở nào...
Trà tháng hai mong nhớ. Nhớ những ngày gần, ngày xa, nhớ cơn gió đã qua không thể nào níu lại. Xuân mới sắp về mà lòng cứ bồi hồi nghĩ về xuân cũ.
Đừng nuốt vội miếng trà tất niên. Hãy để một chút dư âm còn đọng lại...
RoHeHa_6264995
(Chống chỉ định những trái tim khô cứng không biết rung động trước cái đẹp)
Hội hoa xuân 2010. Có lẽ không cần nói gì nhiều, chỉ đơn giản là đẹp. Không gian rộng mênh mông của hoa, hoá thạch gỗ và đá, bonsai, trà đạo, thư pháp, cá cảnh, tranh bướm, và cả nghệ thuật bày mâm ngũ quả.
(Đến cả cây me với cây dâu cũng thành bonsai được. Choáng nặng. Gì chứ cây dâu thì nhà bà ngoại tui cũng có.)
Đáng lẽ bạn chủ quán cũng định up từng hình lên đàng hoàng, nhưng mà chụp nhiều ảnh quá, rồi lại sắp xếp, rồi resize, mệt lắm. Thôi thì cứ xài slideshow cho gọn. Ai muốn xem kĩ thì vô Album Picasa của chủ quán mà coi.



Ghi chú: Ảnh này chỉ chụp cảnh, chứ không chụp người. Quan khách có nhòm thì nhòm cảnh thui, hôm nay người quên làm điệu, chụp ảnh xấu ghê lắm. (Nhòm cái áo ca rô mới toanh của người thì được :D)

Còn đây là một góc của đường hoa Nguyễn Huệ. Không lớn bằng, nhưng vẫn đẹp không hề thua kém. Ảnh chụp giữa trưa nắng chang chang nên không được đẹp cho lắm, quan khách thông cảm ^^


Khoe ảnh vậy thôi. Tiện thể khoe luôn quần áo mới. Đẹp ko?
Chúc tất cả mọi người năm mới xinh như hoa :)
RoHeHa_6264995
Chuyện sốc à nha. Sốc khủng khiếp. Sốc kinh khủng. Sốc không thể nào sốc hơn.


Hôm nay bạn chủ quán.....................
.......CẮM HOA!!!
RoHeHa_6264995
Tình hình là chủ quán cũng khoái viết lách. Chỉ có điều bạn Linh chưa bao giờ dám động chạm đến chủ đề ma cà rồng. Lần này chả hiểu tại sao lên cơn điên điên khùng khùng nổi máu mạo hiểm.
Mọi người đọc xong xin đừng thất vọng. Lâu lắm rồi bạn chủ quán không viết lách gì cả, nên có lẽ hơi xuống tay. Quan khách thông cảm.
Và bây giờ... mời mọi người thưởng thức tác phẩm ma cà rồng đầu tiên của Quán trà xinh.



Chiếc răng nanh nhọn hoắt cào trên cổ tôi, tìm chỗ nào thích hợp nhất để cắm phập vào. Hơi thở hôi hám của con quái vật phả vào gáy. Thân thể tôi cứng đờ, chẳng còn biết làm gì ngoài gào thét điên dại.
Giọt máu cuối cùng rời khỏi cơ thể tôi. Con quái vật quệt mép. Tôi rơi xuống, chỉ còn là một cái xác nhợt nhạt. Đêm ấy, tôi vừa tròn 18 tuổi.
Khi chết đi, tôi là một con người. Khi tái sinh, tôi là con ác quỷ.
Tôi sống lẩn lút ở nghĩa địa, quanh ngôi mộ trống rỗng của chính tôi. Tôi sống nhờ mấy con chuột láo lếu thỉnh thoảng chạy ngang nghĩa địa. Đôi bữa tôi bắt được một cặp gà hay đôi con vịt ngờ nghệch trong làng. Tôi cố tránh xa con người.
Đã có lúc dân làng xì xào về việc một hay hai con gà biến mất. Nhưng vẫn không ai biết đến sự tồn tại của tôi. Một ma cà rồng.

Tôi gặp em trong một đêm vật vã. Đói. Tôi ôm tấm bia đá cứng ngắt, gầm gừ như muốn nuốt chửng tấm trăng non. Cách tôi không xa dưới chân đồi kia, là dân làng, là những con mồi, là máu. Nhưng tôi cố xua đi ý nghĩ đó. Họ đã từng là bạn bè tôi.
Tôi lịm đi. Và…
Em. Như một giấc mơ thiên thần lướt qua cổng địa ngục.
Em đặt lên mộ cha một đoá hoa hồng bạch. Rồi em quay về, tiếng hát trong trẻo. Tôi quều quào rên rỉ. Em quay lại, và nhìn thấy tôi.
Dĩ nhiên tôi biết em là ai. Tên con trai trưởng thôn đã vài lần cầu hôn em, nhưng em cự tuyệt. Cho đến đêm trước, lão trưởng thôn cho lính bắt mẹ em. Không còn lựa chọn, em nhận lời hứa hôn.
- Kìa anh, có chuyện gì vậy?
- Giết tôi đi…
- Anh đau ở đâu?
Em không biết tôi là ai. Em không biết tôi là con dã thú.
- Giết tôi đi…
Em nắm tay tôi, trấn an. Một nụ hôn nhẹ lên trán. Rồi em đi, tà áo trắng mập mờ như cánh bướm. Nhưng cũng đủ để đánh cắp trái tim tôi.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.

Hai tuần sau, em lại ra thăm mộ cha. Giỏ hoa trắng trên tay em rơi xuống. Em kinh sợ không nói nên lời. Em vừa thấy tôi.
Dưới ánh trăng khuyết, em thấy tôi nâng con chuột đen thui lủi bằng cả hai tay, cười khản đặc, nhe hàm răng vàng khè đầy thèm khát. Chiếc răng nanh nhọn hoắt loé lên, cắm sắc ngọt vào cổ con vật. Dòng máu nóng tràn vào miệng tôi, tràn cả ra ngoài, chảy xuống cái cằm bành bạnh, mắt tôi lim dim, đê mê như tên nghiện thuốc vừa rít một hơi dài…
Em sợ hãi định bỏ chạy, nhưng vấp chân ngã soài xuống đất. Tôi choàng tỉnh, chùi vội chút máu chuột dây ra ngoài, tiến lại phía em. Nỗi sợ hãi làm em đóng băng tại chỗ.
Em mở to mắt nhìn tôi, vừa kinh hoàng, hoảng sợ, lẫn hãi hùng. Bóng tôi vẫn lừng lững tiến lại. Tôi thấy bóng tôi phản chiếu trong mắt em như trong tấm gương dị dạng, hàm răng đỏ lòm, trên môi vẫn còn dính từng mảng lông chuột.
Tôi dừng bước, ngay trước mặt em. Cánh tay giơ ra định đỡ em dậy. Nhưng em bỗng thức tỉnh, lồm cồm bò dậy, chạy vụt đi.
Ánh trăng khuya nuốt chửng tà áo trắng.
Tôi yêu em.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.

Đêm cuối trước ngày cưới. Tôi quỳ dưới chân em, chỉ xin em ban cho tôi một nụ hôn. Em nhìn tôi thật buồn, rồi lắc đầu, quay đi.
Em quá trong trắng, không thể là của tôi.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.
Ánh trăng tròn tàn ác, đột nhiên loé rực. Một ý nghĩ chợt loé làm tôi hoảng sợ.
Chỉ một nhát cắn, em sẽ là của tôi.
Tôi lướt trên cỏ, đuổi theo em, êm ru, như một con mèo rình mồi thầm lặng. Em vẫn bước đi, không chút nghi ngờ. Em quá thánh thiện, không hiểu nổi đêm vắng tàn độc.
Em chẳng còn cách tôi bao xa. Tà áo trắng lấp ló như cánh bướm. Nhưng tôi sẽ không để bướm bay đi. Cánh bướm sẽ rụng xuống, nhuốm màu đỏ thẫm. Em sẽ là của tôi, mãi mãi.
Tôi chỉ còn cách em ba bước chân. Hai cánh tay trần trụi, mười cái móng tay đen bầm đã giơ ra phía trước, sẵn sàng vồ lấy…
Và…
Phập.
Một lưỡi kiếm nhọn đâm thẳng từ sau lưng tôi. Là hắn. Con trai lão trưởng thôn. Chồng em.
Tôi ngã khuỵu. Em thét lên, kinh hoàng, vội chạy dạt ra xa. Thanh kiếm trên tay hắn lại vung lên, và chém xuống lần nữa, đâm xuyên bụng tôi. Máu chảy lênh láng.
Hắn dìu em chạy. Em ngã vào tay hắn, bất tỉnh, nhưng nguyên vẹn. Tôi ngóc đầu dậy nhìn em, bông hoa trắng bị hắn cướp mất. Em sẽ không bao giờ là của tôi. Không bao giờ.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.


Tôi ôm vết thương lết đi… Tôi không thể ở lại đây được nữa. Tôi nghe tiếng hắn gào thét dưới chân đồi, kể với tất cả dân làng về một con dã thú sống trong nghĩa địa. Tôi biết dân làng đang đuổi theo tôi. Tôi biết họ muốn tiêu diệt tôi.
Nhưng tôi không chết. Chỉ có một cách để giết chết ma cà rồng. Một mũi dao bạc đâm thẳng vào tim. Nhát dao đâm bởi người tên ma cà rồng yêu thương nhất.
Nhát dao đâm bởi em.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.
Em rời xa tôi, không một lần ngoái lại, không một lời từ biệt. Em bỏ đi trong vòng tay hắn.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.


Tộc trưởng Ma cà rồng tìm thấy tôi. Lão ép tôi gia nhập Đội quân Ma cà rồng. Bàn tay phải giơ lên cao, tôi vô hồn đọc lời tuyên thệ. Thề sẽ chống lại con người. Chống lại hắn. Chống lại em.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.


Giọt máu người đầu tiên… Con mồi đầu tiên được ném ra trước mặt tôi, như một “món quà cho lính mới”. Nó mới chỉ là một đứa trẻ. Nó gào thét gọi mẹ, mẹ nó cũng vừa bị giết chết…
Ánh mắt lão Tộc trưởng dính chặt vào lưng tôi. Đâu đó có tiếng kêu: “Sao vậy, đồ hèn? Chén đi chứ!”
Tôi ngần ngại. Đứa bé hét to, dường như biết chuyện gì đang chờ đợi nó. Tộc trưởng Ma cà rồng rít lên: “Làm mau đi.”
Tôi nhắm tịt mắt lại, cố không nghĩ tới đôi mắt đầy nước của đứa nhỏ. Tôi chồm lên người nó, chiếc răng nanh cắm vào, ngọt xớt…
Dòng máu tươi tràn ra từ vết cắn, tràn vào môi tôi. Tôi muốn nhổ ra, nhưng lão Tộc trưởng vẫn nhìn tôi chằm chằm. Lão là con đường duy nhất để tôi sống. Hít một hơi dài, tôi mím môi, hút lấy từng giọt chất lỏng đỏ tươi, sánh đặc, nóng hôi hổi.
Cảm giác thật khác, khác hơn rất nhiều so với hút máu một con chuột.
Đứa bé thôi giãy giụa. Nó đã chết.
Giọt máu cuối cùng chạm môi, tôi từ bỏ cuộc sống của một con người. Và bước vào một cuộc sống đáng nguyền rủa.
Cuộc sống của ma cà rồng.


Giọt máu người thứ hai. Nóng bỏng, mãnh liệt. Con mồi nhìn tôi, ánh mắt cầu khẩn. Tôi bất chấp, túm cổ áo ả kéo dậy, gạt mớ tóc loà xoà quấn quanh gáy. Làn da trắng ngần, những đường gân xanh nổi lên, đầy hấp dẫn.
Ả với tôi không thù không oán. Tôi giết ả chả cần lý do. Tôi ghét cách ả nhìn tôi. Ánh mắt ấy… làm tôi nhớ đến em.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.


Cặp mắt lạnh băng của lão Tộc trưởng chằm chằm nhìn tôi.
- Ngươi căm thù con người?
- …
- Tốt. Ngươi hãy là Thủ lĩnh Ma cà rồng.
- …
- Những người ở đây đều đã từng là con người. Ngươi hãy dạy họ cách quên đi quá khứ dơ bẩn.
- …
- Sao?
- Được. Tôi sẽ làm.


- Chúng tôi có vàng.
- Ma cà rồng không cần vàng.
Em, sứ giả của dân làng. Tôi, đại diện phe khiêu chiến. Tôi nhìn em, em né tránh. Em không thèm nhìn tôi.
Tôi có điểm gì thua hắn? Sao em lại cưới hắn, và chê tôi?
Tôi cười khẩy. Em gọi cái này là đàm phán? Em ngồi cách xa tôi, tít đầu xa của cái bàn dài. Em ngồi xa không thấy mặt. Trời không lạnh, nhưng em mặc áo dài cổ cao, quấn thêm ba chiếc khăn quàng cổ. Phải rồi, dĩ nhiên, hắn đã dặn em phải đề phòng.
- Vậy các người muốn gì?
Em nhìn tôi, dửng dưng. Có mùi tỏi toả ra quanh người em càng làm tôi thêm khó chịu. Tôi đáp gằn:
- Ta muốn máu.
- Được. Chúng tôi sẵn sàng chiến đấu.


Đội quân của tôi đánh vào làng. Tan tác.
Trăng tròn. Soi sáng sân nhà em. Tiếng chân tôi bước trên vũng máu.
Em ôm trong tay xác đứa con tái ngắt, nức nở khóc. Hắn nằm cạnh bên, hai con mắt mở trừng trừng nhìn tôi. Chết chóc.
Tôi đứng lặng nhìn em. Bông hoa trắng của tôi đang khóc. Khóc vì ai? Hắn và giọt máu bẩn thỉu của hắn.
Tôi ném xuống chân em con dao bạc. Con dao rơi vào vũng máu, tiếng kim loại lạnh kêu khô khốc. Em ngẩng lên, ánh mắt ngơ dại.
Giết tôi đi.
Tôi quệt mép. Tôi không hề hối hận khi cắn chết thằng nhỏ. Nó lớn lên rồi cũng sẽ là một tên “hắn con”, chả có gì tốt đẹp.
Ma cà rồng thích máu trẻ con. Máu trẻ con tươi hơn, sạch hơn. Nhưng giọt máu của nó chạm môi chỉ làm tôi ghê tởm. Dòng máu của hắn. Dòng máu dơ bẩn, đê tiện, hạ cấp của hắn.
Hắn tận mắt nhìn tôi giết thằng nhỏ, mặt trắng bệch. Nhưng tôi không uống máu hắn. Máu của hắn chỉ làm tôi buồn nôn. Tôi đâm chết hắn bằng con dao bạc. Tôi không giết hắn ngay, tôi rút cạn sự sống của hắn, từng nhát một. Tôi ban cho hắn một cái chết đau đớn.
Giết tôi đi. Nếu em muốn thì hãy giết tôi đi.
Em đặt đứa con xuống, cầm cán dao lên, nhìn tôi.
Giết tôi đi. Em muốn vậy mà. Giết tôi đi.
Mũi đâm đau nhói từ bên ngực trái, rồi lan dần ra khắp cơ thể. Lưỡi dao bạc tẩm đầy ánh trăng.
Em đứng đó, từng giọt máu từ cán dao rỉ xuống. Cạnh em là ba cái xác.
Tôi mở mắt nhìn em cho đến chết. Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.
RoHeHa_6264995
(to Harriet Hahero)



Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on, holding hands...






Proud of you - ca khúc chẳng rõ viết về tình bạn hay tình yêu. Mà bạn và tôi - tình yêu hay tình bạn? Còn nhớ có lần bạn nói, nếu ngày ấy bà mụ không nặn cả 2 đứa mình thành con gái, biết đâu bây giờ mình đã là người yêu...
Walking through the nights...




Bạn ở nơi nào liệu có còn nhớ, để bây giờ đây tôi lạc giữa đêm đen, không thấy bạn. Để tôi mãi tìm bóng bạn trong những đêm sao sáng... Để tôi gọi mãi tên bạn, bạn có nghe?...
Hold me up, hold me tight
Lift me up to touch the sky...





Tôi đâu cần lên đến tận trời cao... Những ngôi sao xa xôi, có ngôi sao nào chứa đựng bóng hình bạn? Có ngôi sao nào nháy mắt... nhưng không phải bạn...
Ngôi sao nào là nơi chúng ta thuộc về?
Ngôi sao nào là của bạn? Ngôi sao nào là của tôi?

Teaching me to love with heart
Helping me open my mind...





Bạn đã làm tôi thay đổi. Làm quen với bạn, tôi đã thay đổi, và khi xa bạn, tôi thay đổi lần nữa. Nhưng có ai hỏi tôi, liệu tôi đã sẵn sàng đổi thay?...

I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time...







Biết nơi nào là điểm kết thúc của thời gian? Liệu nó có quá xa vời, như vì sao kia? Liệu có quá lâu, để tôi có thể tìm lại bạn?

Believe me, I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky...







Bạn có tin rằng tôi có thể bay? Ước gì tôi có thể mãi dang rộng đôi cánh... Để tìm thấy thiên đường trên trời cao thẳm. Liệu đường đến đó có quá gập ghềnh?

Stars in the sky
Wishing once upon the time
Give me love, make me smile
Till the end of time...







Lại một lần nữa... the end of time... vì sao ước gì, sao còn cần gì khi đã là một ngôi sao quá sáng? Vì sao đâu còn gì để ước... Nhưng tôi thì có...
Tôi ước có bạn...
Nhưng sao có thể tặng bạn cho tôi?

Hold me up, hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind...







Trái tim tôi rộng mở, riêng dành cho bạn. Sao có thể tặng bạn cho tôi?...

I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me, I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky...











Proud of you - kỉ niệm về lần đầu tiên, và cũng là lần cuối. Kỉ niệm về thầy, về lớp cũ. Lần đầu dám hát tiếng Anh trước lớp, chính là Proud of you. Buổi học tiếng Anh cuối cùng của 8D, thầy mời tôi hát một bài, cũng là Proud of you.
Để rồi tự hứa với mình, sẽ không bao giờ hát Proud of you cho một ai khác. Proud of you là của 8D, là của thầy, là của bạn...
Chỉ riêng bạn mà thôi.

Can't you believe that you light up my way
No matter how that ease my path
I'll never lose my faith.






Proud of you - kỉ niệm những ngày thi. Những buổi sớm mùa thi đạp xe trên đường quen, nghêu ngao hát... Tiếp cho nhau thêm sức mạnh...
Bạn là niềm tin của tôi. Mãi mãi...

See me fly
I'm proud to fly up high
Show you the best of mine
Till the end of the time
Believe me, I can fly
I'm singing in the sky
Show you the best of mine
The heaven in the sky...











Hôm nay trong lớp, cũng giờ tiếng Anh, cô dạy hát Proud of you. Bốn lần nghe bài hát kỉ niệm, thật quá tàn nhẫn. Khóc mà không nên tiếng... Hát mà chẳng nên lời...
Proud of you là của 8D, là của thầy, là của bạn... Chỉ riêng bạn mà thôi.

Nothing can stop me spread my wings
So wide...




Khi xa bạn, tôi mất đi đôi cánh. Nghe lại Proud of you, bạn có khóc?
Ai sẽ cùng tôi hát Proud of you?...
RoHeHa_6264995
Hôm nay gió mùa về, trời lất phất mưa. Mưa không giống vui, cũng chẳng ra buồn, mưa vẩn vơ nghĩ gì không rõ. Mưa thì kệ mưa, nắng vẫn kệ nắng. Đôi lúc cũng chẳng rõ là mưa hay tạnh. Đến lúc ngửa mặt lên trời, thấy giọt gì trĩu nặng lăn dọc sống mũi, mới biết trời vẫn đang mưa...
Sài Gòn đâu có xuân hạ thu đông, Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa - cạn. Vậy mà... mưa trái mùa giữa mùa khô nứt nẻ. Sáng sớm nay mở cửa nhìn ra ngoài, mới thấy sao trời hơi lành lạnh, và sân nhà hơi ươn ướt... Mưa!
Sài Gòn mưa. Nhớ ngày ấy cơn mưa nhạt nhoà kí ức. Mưa trút, mưa tuôn, mưa phun trắng. Nhưng vừa mặc xong chiếc áo mưa thì mưa cũng vừa tạnh. Như một phút bất chợt giận hờn... Thoáng qua...
Sài Gòn mưa nhoè trên phố. Áp mặt vào cán dù, thấy hơi lành lạnh, hơi ươn ướt... Có giọt mưa nặng lăn trên tán dù, rơi xuống... Như giọt nước mắt cây dù.
Dù ơi, đừng khóc! Dù có đợi ông Bụt hiện lên hỏi tại sao, hay chỉ là tại mưa buồn quá? Cán dù run run...
Nhớ ngày mưa hôm nào đạp xe trên đường ướt, thấy phía trước bóng trắng quen quen... Gò mình đạp vượt lên chỉ để nhìn nhau cười tí tửng: "Hi Trang, hi Hà!" rồi liền sau đó "Bye Hà, bye Trang!"... Thấy trước mặt bóng ai kia cũng tà áo trắng... Vội chạy lên, chỉ để tìm thấy, dưới bóng che cây dù, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ... Xa cách, dửng dưng...
Nhớ ngày nào trời mưa, chạy song song bên nhau hai chiếc áo mưa, hai chiếc xe đạp, hai tiếng cười phất phới bay trong gió... Hôm nay trời cũng mưa, nhìn sang bên cạnh chẳng còn ai đạp xe chung lối... Chỉ có mình lạc giữa đám đông...
Mưa lạnh.
Lạnh như cán dù. Dù ơi, có hiểu ...?
Áp mặt vào cán dù, lại thấy hơi lành lạnh, hơi ươn ướt... Đừng khóc, dù ơi!...
RoHeHa_6264995
Một ngày có 24 giờ. Không biết ông nào ác vậy mà nghĩ ra cái ngày 24 giờ.

Trưa nay về đến nhà là 12h trưa, nắng chang chang. 1h10 lại phải chạy đi học tiếp, 3h hơn mới về. Ở nhà  loanh quanh một hồi rồi cũng đến 4h, cuống cuồng chạy đi đón em. Đón em rồi tắm. Rồi nấu cơm. Rồi ăn cơm. Tóm lại nhanh nhất cũng tới 7h. Học được 2 tiếng đồng hồ, đến 9h, cùng lắm là 9 rưỡi, lại bị lùa đi ngủ.
Vậy là hết một ngày.
Cái ông nào nghĩ ra 1 ngày 24 giờ vậy??? Sao không cho 1 ngày 100 giờ???
Quay lại cái thời gian biểu ở trên. Kín mít. Vậy mà còn phải cố chen vô một đống bài tập ở lớp(chưa làm một chữ), thêm một tờ A4 chi chít bài tập bồi dưỡng đội tuyển, và một cái thư UPU. Tất cả đều phải xong trước ngày mai.
1 ngày được có 24 giờ, sao làm cho nổi???
Chưa nói đến mấy cái việc không tên. Về đến nhà giữa trưa, nhà ko có ai hết. Một đống bát chưa rửa đợi sẵn trong bếp. Một đống quần áo chưa phơi nằm trong máy giặt. Mì ăn liền hết sạch. Hiện giờ là... uhm... 12h25, đang vừa ngồi xơi hộp sữa chua vừa chui vô quán nói lải nhải. Còn ko có thì giờ kiếm cho mình bữa ăn trưa tử tế.
24 giờ!!!!!!!!!! Được có 24 giờ, vậy mà cũng đáng gọi là 1 ngày hả???
Thôi, không nói nhiều nữa. Ăn hết sữa chua đi. Rồi còn đi rửa bát. Rồi chạy đi thay đồ đi học.
Ôi thời gian!!!!!!!!!!!!!!!!!!
RoHeHa_6264995
Noel đã qua từ lâu rồi mà bây giờ mới hí hửng khoe ảnh^^
Đầu tiên là "bé thông" xinh xinh:




Ôm tuần lộc dây điện...

...và tuần lộc xốp


Lấp la lấp ló...

Em yêu cây xanh :D


Cái đứa nhỏ đáng ghét lấp ló kia là nhỏ em tui đó (đồ bắt chước!):


Cái này cũng vậy, bị con em giành mất tác phẩm solo:


Còn cái này là chị em thương nhau nè:



Và cuối cùng... một kiệt tác bánh kem:
RoHeHa_6264995
Chai và lọ đều là vật chứa đựng. Người ta nói "một chai dầu ăn" cũng như "một lọ dầu ăn", "một chai nước rửa chén" cũng như "một lọ nước rửa chén".
Nhưng chai và lọ có hoàn toàn giống nhau?


Người ta luôn dùng những thứ tốt đẹp hơn để nói về lọ. Lọ hoa, lọ nước hoa, lọ nước thần...
Chai thường không đẹp bằng lọ, điều đó đúng. Nhưng bài viết này không bàn về vẻ đẹp của lọ mà chỉ xin nói về nét đẹp tiềm ẩn của chai.

Chai có cổ hẹp, nhưng bụng phình to. Nhìn ngoài, có thể chai hẹp hòi, ít xúc cảm, nhưng trong lòng chai dạt dào cảm xúc.
Miệng chai nhỏ kín đáo chứ không loe rộng ra như miệng lọ, miệng bình. Chai không khoe tất cả mọi thứ ra ngoài, chai biết cách trân trọng và giữ bí mật.
Rót nước vào chai, phải rót thật khéo léo, hay đổ từ từ qua cái phễu, nếu làm ẩu nước sẽ chảy hết ra ngoài. Chai chỉ tiếp nhận những gì thích hợp, có chọn lọc, không đại trà và dễ dãi.
Miệng chai hẹp, vật rắn gì đã cho vào chai rồi là khó lấy ra. Chai biết cất giữ những gì đáng giữ gìn, không để mặc cho gió thổi bay hay phơi ra cho cả thiên hạ ai muốn nhòm thì nhòm, ai muốn lấy thì lấy.
Nhìn ngoài chai có vẻ khó gần, nhưng khi đã kết nhau rồi thì một lòng chung thuỷ.
Cái đẹp của lọ là cái đẹp hào nhoáng, là bề ngoài, còn nét đẹp của chai là nét đẹp bên trong.
Kết luận trên có thể đôi chỗ không xác đáng, có thể có chỗ không công bằng cho cả chai và lọ. Nhưng riêng tôi, tôi có thể khẳng định rằng: nếu phải chọn cho mình một người bạn đường đáng tin cậy, tôi sẽ không chọn lọ, mà chọn chai.
RoHeHa_6264995

Cảm tạ quan khách đã đến ủng hộ quán. Tuy nhiên có thể đôi lúc trà chưa đủ đậm, hay nước chưa đủ nóng, hay chỉ đơn giản là quan khách đột nhiên lên cơn khùng khùng tưng tửng, vui buồn tâng tâng, mời quan khách thoải mái "phun" ra, đừng để chất đống trong lòng, dễ sinh stress :P
Chỉ cần quan khách tìm xuống dưới cùng bài viết, sẽ thấy cái này:
Sau khi đã trút bầu tâm sự, mời quan khách chọn tài khoản của mình:

Và sau đó click Post Comment:

Nó sẽ yêu cầu quan khách đăng nhập:

Nếu muốn khóc lóc gì thêm nữa, quan khách click chữ Edit màu xanh ở góc trên bên phải. Còn nếu đã mãn nguyện, mời quan khách tiếp tục click Post Comment:
Và...OK, thông điệp của quý khách đã được gửi tới toàn thể bàn dân thiên hạ!
Nếu không thích xài Google Account, quan khách có thể chọn Anynomous:

Kết quả: 
hay Name/URL (phần URL có thể bỏ trống):



Không còn gì đơn giản hơn!
Còn đợi gì nữa, hãy ngoác miệng la lối thiệt to!

RoHeHa_6264995
Tình hình là hôm nay trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước xanh xanh, cành lá rung rinh, bạn Tú Linh rảnh rỗi chạy lên mạng viết blog (lần đầu tiên trong đời).
Chiều nay lẽ ra là có buổi học thể dục, học chung với lớp 9/13. Lý do là lớp bạn Linh học thể dục chiều thứ 5, mà chiều thứ 5 bạn Linh lại mắc đi học bồi dưỡng (không học không được), vậy nên bạn Linh mới nhờ thầy hiệu phó xếp lại giùm. Kết quả là bây giờ bạn Linh đi học TD chiều thứ 2, học ké tụi lớp chọn. Hôm nay là buổi đầu tiên, mà ngại quá, mình cũng quen tụi nó sơ sơ (học chung lớp bồi dưỡng), nhưng mà học chúng TD thì... í ẹ! Với lại, bạn Linh mặc đồ bơi tức cười lém! :D
Tự nhiên khùng khùng sao á, hôm nay đi khai trương quán trà mà lại ba hoa tùm lum tùm la chuyện học TD. Hôm qua vừa mới họp PH tổng kết HK1, bạn Tú Linh đứng nhất lớp, ngất ngây con gà tây... Cả buổi sáng cười toe toét => khùng
Đó,lại nữa rồi đó, chuyện hàng quán kinh doanh không kể lại đi nói gì đâu không. Mà chuyện quán xá thì có gì để kể hả trời, thôi thì cứ đi lan man tiếp đi cũng được.
Tóm lại, quán đã mở, bàn ăn đã dọn, chỉ còn thiếu khách. Mời quan khách ghé chơi^^
Chúc mọi người vui vẻ :D