Sông được lúc dềnh dàngChim bắt đầu vội vãCó đám mây mùa hạVắt nửa mình sang thu...(Hữu Thỉnh)
Ve chớm hè giục học thơ thu. Gấp lại cuốn ôn thi tốt nghiệp, chợt thấy chút gì đó cựa quậy trở mình. Nôn nao. Rất khẽ. Rất thu...
Thu quê vàng. Vàng từ con đường vàng ươm phơi lúa, vàng cả đầu rìa chiếc lá thẹn thùng vẫn xanh. Như một chân lý bất diệt. Đã là thu thì phải vàng. Đã là vàng thì phải là thu.
Nhớ những ngày vàng như thế, khi cả trường tập trung trước sân. Nắng nhuộm vàng tiếng trống trường, len lỏi giữa bầy học trò xôn xao. Nắng gần như vậy, mà vẫn không nhuộm nổi đàn chim sải cánh. Bầu trời xanh trong vắt, và cánh chim cũng xanh. Nhưng hơi thẫm. Thẫm chứ không buồn. Và tụi học trò chỉ cần có thế. Bắt đầu từ ai đó cuối sân, rồi cả trường xôn xao ngước nhìn đàn chim lánh rét. Chim không vội vàng như thơ Hữu Thỉnh, chim thong thả luyến tiếc, hay đợi chờ ai, hay chần chừ đợi lũ học trò no mắt? Bóng chim đã khuất sau mái ngói bạc màu, mà một vệt thẫm hình chữ V như vẫn còn lưu lại. Một đàn chim kiêu hãnh đều nhịp cánh... Như 42 trái tim cùng chung nhịp đập.
Những sáng thu vàng mãi xôn xao...
Bay xa rồi vẫn còn in lại cảnh thu vàng. Vẫn còn màu vàng ấm vương trên tường, màu vàng hơi cháy trên lớp ngói cũ, màu vàng đỏ của cây bàng già, và màu vàng nắng ngập sân, dâng tràn lên cả bầu trời câm lặng. Và cánh chim... Nốt láy cao vút trong bản hoà ca của tạo hoá. Một điểm nhấn bất chợt, một nét cọ tuỳ hứng người hoạ sĩ... Một cánh chim xanh thẫm đủ làm tan nét u buồn đã bão hoà trong không khí, khiến bầu trời như cao hơn, xa hơn, bớt lẻ bóng, và trái tim cứ xao xuyến đợi chờ, cũng chẳng rõ là chờ gì, chờ ai, thật xa xôi, có lẽ đợi nắng chiều nuốt chửng đàn chim khuất bóng, hay đợi một đàn chim mới lại đến... Lòng vu vơ không dứt ra được, cứ nấn ná mãi, níu kéo người ở lại. Đừng quên màu thu vàng, cánh chim xanh khẽ nhắc. Đừng quên sân trường mùa xôn xao...
Vì chim bay đi, và chim sẽ lại về!...