RoHeHa_6264995
Thứ ba, ngày 17 tháng 8 năm 2010.
Con gặp cô lần đầu tiên.
Cô không đẹp (xin cô thứ lỗi cho con).
Nhưng cô cười hiền.
Chữ cô bay, như hồn thơ Xuân Diệu.
Cô nhỏ nhắn.
Như cái đẹp xinh xắn trong văn học Việt Nam...

Thứ năm, ngày 26 tháng 8 năm 2010.
Cô đọc thơ cho cả lớp. Thơ cô làm.
Thơ tình yêu, và thơ cho học trò.
Nhẹ như gió.
                     Buồn.
                                 Hay...

Thứ bảy, ngày 28 tháng 8 năm 2010.
Con nghe cô giảng thơ Kiều.
Đã không biết bao nhiêu lần con phân tích Kiều khi còn học lớp chín.
Nhưng con thấy vô vị khi đọc văn của chính mình. Con viết nhiều, toàn về những thứ tình cảm con không hề cảm nhận được. Chưa một lần cảm được cái buồn của tám câu Buồn trông. Chưa bao giờ hiểu được thế nào là yêu và chung thuỷ.
Con vô cảm quá, phải không cô?
...
Con nghe cô giảng thơ Kiều. Như mới nghe lần đầu tiên.
Không như những bài văn mẫu con từng đọc. Giọng văn cô có cái gì đó khác. Say mê. Những câu thơ đã thuộc nằm lòng, mà sao con nghe cứ như mới lần đầu. Không phải Thuý Kiều con từng biết. Không phải Thuý Kiều con từng đọc làu làu như con vẹt. Không phải Thuý Kiều con vẫn luôn ca ngợi bằng những câu từ sáo rỗng.
Thuý Kiều khác. Của cô.
Thuý Kiều con yêu. Thật sự yêu.

Thứ tư, ngày 1 tháng 9 năm 2010.
Con ghé blog của cô.
Truyện. Thơ. Và... không gì cả. Có bài viết chỉ gồm một dấu chấm lửng. Nặng hơn một truyện ngắn ba trăm chữ.
...
Cô giấu những gì đằng sau ba dấu chấm?
Yêu? Buồn? Đau? Hay không gì cả?
Nặng. Như một trái tim. Có lẽ con sẽ không bao giờ hiểu hết.
Trái tim cô.

Thứ năm, ngày 9 tháng 9 năm 2010.
Cô nhớ tên con.
Con gọi điện cho cô. Cô không hỏi "Tên em là...".
Cô chỉ gọi. Tên con. Linh. Như đã quen thân từ lâu lắm.
Không cần hỏi.
Cô nhớ.
Chỉ vậy thôi.

Thứ bảy, ngày 11 tháng 9 năm 2010.
Cô tâm sự cô vẫn còn độc thân.
Con không tin!
Con luôn nghĩ về bạch mã hoàng tử của cô. Một công tử hào hoa như Kim Trọng.
Một ai đó tinh tế. Nhẹ như gió. Mơ màng. Và say đắm. Như cô.
Như thơ Xuân Diệu.
Nhưng không, không có hoàng tử nào cả. Cô nói rằng cô đã ế.
Con vẫn không tin!

...

Hôm nay, ngày mai, và . . . . . .
Con mong tiết của cô.
Con chưa bao giờ yêu Văn. Với con, Văn là chín mươi phút ngáp dài ngáp ngắn.
Nhưng con mong tiết của cô.
Văn con giả tạo, nhưng xin cô hãy tin, cảm xúc lần này của con là thật.
Cô không ế, cô ạ.
Con đã yêu cô. Từ buổi học đầu tiên.