RoHeHa_6264995
(to Harriet Hahero)



Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on, holding hands...






Proud of you - ca khúc chẳng rõ viết về tình bạn hay tình yêu. Mà bạn và tôi - tình yêu hay tình bạn? Còn nhớ có lần bạn nói, nếu ngày ấy bà mụ không nặn cả 2 đứa mình thành con gái, biết đâu bây giờ mình đã là người yêu...
Walking through the nights...




Bạn ở nơi nào liệu có còn nhớ, để bây giờ đây tôi lạc giữa đêm đen, không thấy bạn. Để tôi mãi tìm bóng bạn trong những đêm sao sáng... Để tôi gọi mãi tên bạn, bạn có nghe?...
Hold me up, hold me tight
Lift me up to touch the sky...





Tôi đâu cần lên đến tận trời cao... Những ngôi sao xa xôi, có ngôi sao nào chứa đựng bóng hình bạn? Có ngôi sao nào nháy mắt... nhưng không phải bạn...
Ngôi sao nào là nơi chúng ta thuộc về?
Ngôi sao nào là của bạn? Ngôi sao nào là của tôi?

Teaching me to love with heart
Helping me open my mind...





Bạn đã làm tôi thay đổi. Làm quen với bạn, tôi đã thay đổi, và khi xa bạn, tôi thay đổi lần nữa. Nhưng có ai hỏi tôi, liệu tôi đã sẵn sàng đổi thay?...

I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time...







Biết nơi nào là điểm kết thúc của thời gian? Liệu nó có quá xa vời, như vì sao kia? Liệu có quá lâu, để tôi có thể tìm lại bạn?

Believe me, I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky...







Bạn có tin rằng tôi có thể bay? Ước gì tôi có thể mãi dang rộng đôi cánh... Để tìm thấy thiên đường trên trời cao thẳm. Liệu đường đến đó có quá gập ghềnh?

Stars in the sky
Wishing once upon the time
Give me love, make me smile
Till the end of time...







Lại một lần nữa... the end of time... vì sao ước gì, sao còn cần gì khi đã là một ngôi sao quá sáng? Vì sao đâu còn gì để ước... Nhưng tôi thì có...
Tôi ước có bạn...
Nhưng sao có thể tặng bạn cho tôi?

Hold me up, hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind...







Trái tim tôi rộng mở, riêng dành cho bạn. Sao có thể tặng bạn cho tôi?...

I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me, I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky...











Proud of you - kỉ niệm về lần đầu tiên, và cũng là lần cuối. Kỉ niệm về thầy, về lớp cũ. Lần đầu dám hát tiếng Anh trước lớp, chính là Proud of you. Buổi học tiếng Anh cuối cùng của 8D, thầy mời tôi hát một bài, cũng là Proud of you.
Để rồi tự hứa với mình, sẽ không bao giờ hát Proud of you cho một ai khác. Proud of you là của 8D, là của thầy, là của bạn...
Chỉ riêng bạn mà thôi.

Can't you believe that you light up my way
No matter how that ease my path
I'll never lose my faith.






Proud of you - kỉ niệm những ngày thi. Những buổi sớm mùa thi đạp xe trên đường quen, nghêu ngao hát... Tiếp cho nhau thêm sức mạnh...
Bạn là niềm tin của tôi. Mãi mãi...

See me fly
I'm proud to fly up high
Show you the best of mine
Till the end of the time
Believe me, I can fly
I'm singing in the sky
Show you the best of mine
The heaven in the sky...











Hôm nay trong lớp, cũng giờ tiếng Anh, cô dạy hát Proud of you. Bốn lần nghe bài hát kỉ niệm, thật quá tàn nhẫn. Khóc mà không nên tiếng... Hát mà chẳng nên lời...
Proud of you là của 8D, là của thầy, là của bạn... Chỉ riêng bạn mà thôi.

Nothing can stop me spread my wings
So wide...




Khi xa bạn, tôi mất đi đôi cánh. Nghe lại Proud of you, bạn có khóc?
Ai sẽ cùng tôi hát Proud of you?...
RoHeHa_6264995
Hôm nay gió mùa về, trời lất phất mưa. Mưa không giống vui, cũng chẳng ra buồn, mưa vẩn vơ nghĩ gì không rõ. Mưa thì kệ mưa, nắng vẫn kệ nắng. Đôi lúc cũng chẳng rõ là mưa hay tạnh. Đến lúc ngửa mặt lên trời, thấy giọt gì trĩu nặng lăn dọc sống mũi, mới biết trời vẫn đang mưa...
Sài Gòn đâu có xuân hạ thu đông, Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa - cạn. Vậy mà... mưa trái mùa giữa mùa khô nứt nẻ. Sáng sớm nay mở cửa nhìn ra ngoài, mới thấy sao trời hơi lành lạnh, và sân nhà hơi ươn ướt... Mưa!
Sài Gòn mưa. Nhớ ngày ấy cơn mưa nhạt nhoà kí ức. Mưa trút, mưa tuôn, mưa phun trắng. Nhưng vừa mặc xong chiếc áo mưa thì mưa cũng vừa tạnh. Như một phút bất chợt giận hờn... Thoáng qua...
Sài Gòn mưa nhoè trên phố. Áp mặt vào cán dù, thấy hơi lành lạnh, hơi ươn ướt... Có giọt mưa nặng lăn trên tán dù, rơi xuống... Như giọt nước mắt cây dù.
Dù ơi, đừng khóc! Dù có đợi ông Bụt hiện lên hỏi tại sao, hay chỉ là tại mưa buồn quá? Cán dù run run...
Nhớ ngày mưa hôm nào đạp xe trên đường ướt, thấy phía trước bóng trắng quen quen... Gò mình đạp vượt lên chỉ để nhìn nhau cười tí tửng: "Hi Trang, hi Hà!" rồi liền sau đó "Bye Hà, bye Trang!"... Thấy trước mặt bóng ai kia cũng tà áo trắng... Vội chạy lên, chỉ để tìm thấy, dưới bóng che cây dù, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ... Xa cách, dửng dưng...
Nhớ ngày nào trời mưa, chạy song song bên nhau hai chiếc áo mưa, hai chiếc xe đạp, hai tiếng cười phất phới bay trong gió... Hôm nay trời cũng mưa, nhìn sang bên cạnh chẳng còn ai đạp xe chung lối... Chỉ có mình lạc giữa đám đông...
Mưa lạnh.
Lạnh như cán dù. Dù ơi, có hiểu ...?
Áp mặt vào cán dù, lại thấy hơi lành lạnh, hơi ươn ướt... Đừng khóc, dù ơi!...
RoHeHa_6264995
Một ngày có 24 giờ. Không biết ông nào ác vậy mà nghĩ ra cái ngày 24 giờ.

Trưa nay về đến nhà là 12h trưa, nắng chang chang. 1h10 lại phải chạy đi học tiếp, 3h hơn mới về. Ở nhà  loanh quanh một hồi rồi cũng đến 4h, cuống cuồng chạy đi đón em. Đón em rồi tắm. Rồi nấu cơm. Rồi ăn cơm. Tóm lại nhanh nhất cũng tới 7h. Học được 2 tiếng đồng hồ, đến 9h, cùng lắm là 9 rưỡi, lại bị lùa đi ngủ.
Vậy là hết một ngày.
Cái ông nào nghĩ ra 1 ngày 24 giờ vậy??? Sao không cho 1 ngày 100 giờ???
Quay lại cái thời gian biểu ở trên. Kín mít. Vậy mà còn phải cố chen vô một đống bài tập ở lớp(chưa làm một chữ), thêm một tờ A4 chi chít bài tập bồi dưỡng đội tuyển, và một cái thư UPU. Tất cả đều phải xong trước ngày mai.
1 ngày được có 24 giờ, sao làm cho nổi???
Chưa nói đến mấy cái việc không tên. Về đến nhà giữa trưa, nhà ko có ai hết. Một đống bát chưa rửa đợi sẵn trong bếp. Một đống quần áo chưa phơi nằm trong máy giặt. Mì ăn liền hết sạch. Hiện giờ là... uhm... 12h25, đang vừa ngồi xơi hộp sữa chua vừa chui vô quán nói lải nhải. Còn ko có thì giờ kiếm cho mình bữa ăn trưa tử tế.
24 giờ!!!!!!!!!! Được có 24 giờ, vậy mà cũng đáng gọi là 1 ngày hả???
Thôi, không nói nhiều nữa. Ăn hết sữa chua đi. Rồi còn đi rửa bát. Rồi chạy đi thay đồ đi học.
Ôi thời gian!!!!!!!!!!!!!!!!!!
RoHeHa_6264995
Noel đã qua từ lâu rồi mà bây giờ mới hí hửng khoe ảnh^^
Đầu tiên là "bé thông" xinh xinh:




Ôm tuần lộc dây điện...

...và tuần lộc xốp


Lấp la lấp ló...

Em yêu cây xanh :D


Cái đứa nhỏ đáng ghét lấp ló kia là nhỏ em tui đó (đồ bắt chước!):


Cái này cũng vậy, bị con em giành mất tác phẩm solo:


Còn cái này là chị em thương nhau nè:



Và cuối cùng... một kiệt tác bánh kem:
RoHeHa_6264995
Chai và lọ đều là vật chứa đựng. Người ta nói "một chai dầu ăn" cũng như "một lọ dầu ăn", "một chai nước rửa chén" cũng như "một lọ nước rửa chén".
Nhưng chai và lọ có hoàn toàn giống nhau?


Người ta luôn dùng những thứ tốt đẹp hơn để nói về lọ. Lọ hoa, lọ nước hoa, lọ nước thần...
Chai thường không đẹp bằng lọ, điều đó đúng. Nhưng bài viết này không bàn về vẻ đẹp của lọ mà chỉ xin nói về nét đẹp tiềm ẩn của chai.

Chai có cổ hẹp, nhưng bụng phình to. Nhìn ngoài, có thể chai hẹp hòi, ít xúc cảm, nhưng trong lòng chai dạt dào cảm xúc.
Miệng chai nhỏ kín đáo chứ không loe rộng ra như miệng lọ, miệng bình. Chai không khoe tất cả mọi thứ ra ngoài, chai biết cách trân trọng và giữ bí mật.
Rót nước vào chai, phải rót thật khéo léo, hay đổ từ từ qua cái phễu, nếu làm ẩu nước sẽ chảy hết ra ngoài. Chai chỉ tiếp nhận những gì thích hợp, có chọn lọc, không đại trà và dễ dãi.
Miệng chai hẹp, vật rắn gì đã cho vào chai rồi là khó lấy ra. Chai biết cất giữ những gì đáng giữ gìn, không để mặc cho gió thổi bay hay phơi ra cho cả thiên hạ ai muốn nhòm thì nhòm, ai muốn lấy thì lấy.
Nhìn ngoài chai có vẻ khó gần, nhưng khi đã kết nhau rồi thì một lòng chung thuỷ.
Cái đẹp của lọ là cái đẹp hào nhoáng, là bề ngoài, còn nét đẹp của chai là nét đẹp bên trong.
Kết luận trên có thể đôi chỗ không xác đáng, có thể có chỗ không công bằng cho cả chai và lọ. Nhưng riêng tôi, tôi có thể khẳng định rằng: nếu phải chọn cho mình một người bạn đường đáng tin cậy, tôi sẽ không chọn lọ, mà chọn chai.
RoHeHa_6264995

Cảm tạ quan khách đã đến ủng hộ quán. Tuy nhiên có thể đôi lúc trà chưa đủ đậm, hay nước chưa đủ nóng, hay chỉ đơn giản là quan khách đột nhiên lên cơn khùng khùng tưng tửng, vui buồn tâng tâng, mời quan khách thoải mái "phun" ra, đừng để chất đống trong lòng, dễ sinh stress :P
Chỉ cần quan khách tìm xuống dưới cùng bài viết, sẽ thấy cái này:
Sau khi đã trút bầu tâm sự, mời quan khách chọn tài khoản của mình:

Và sau đó click Post Comment:

Nó sẽ yêu cầu quan khách đăng nhập:

Nếu muốn khóc lóc gì thêm nữa, quan khách click chữ Edit màu xanh ở góc trên bên phải. Còn nếu đã mãn nguyện, mời quan khách tiếp tục click Post Comment:
Và...OK, thông điệp của quý khách đã được gửi tới toàn thể bàn dân thiên hạ!
Nếu không thích xài Google Account, quan khách có thể chọn Anynomous:

Kết quả: 
hay Name/URL (phần URL có thể bỏ trống):



Không còn gì đơn giản hơn!
Còn đợi gì nữa, hãy ngoác miệng la lối thiệt to!

RoHeHa_6264995
Tình hình là hôm nay trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước xanh xanh, cành lá rung rinh, bạn Tú Linh rảnh rỗi chạy lên mạng viết blog (lần đầu tiên trong đời).
Chiều nay lẽ ra là có buổi học thể dục, học chung với lớp 9/13. Lý do là lớp bạn Linh học thể dục chiều thứ 5, mà chiều thứ 5 bạn Linh lại mắc đi học bồi dưỡng (không học không được), vậy nên bạn Linh mới nhờ thầy hiệu phó xếp lại giùm. Kết quả là bây giờ bạn Linh đi học TD chiều thứ 2, học ké tụi lớp chọn. Hôm nay là buổi đầu tiên, mà ngại quá, mình cũng quen tụi nó sơ sơ (học chung lớp bồi dưỡng), nhưng mà học chúng TD thì... í ẹ! Với lại, bạn Linh mặc đồ bơi tức cười lém! :D
Tự nhiên khùng khùng sao á, hôm nay đi khai trương quán trà mà lại ba hoa tùm lum tùm la chuyện học TD. Hôm qua vừa mới họp PH tổng kết HK1, bạn Tú Linh đứng nhất lớp, ngất ngây con gà tây... Cả buổi sáng cười toe toét => khùng
Đó,lại nữa rồi đó, chuyện hàng quán kinh doanh không kể lại đi nói gì đâu không. Mà chuyện quán xá thì có gì để kể hả trời, thôi thì cứ đi lan man tiếp đi cũng được.
Tóm lại, quán đã mở, bàn ăn đã dọn, chỉ còn thiếu khách. Mời quan khách ghé chơi^^
Chúc mọi người vui vẻ :D