RoHeHa_6264995
Hôm nay gió mùa về, trời lất phất mưa. Mưa không giống vui, cũng chẳng ra buồn, mưa vẩn vơ nghĩ gì không rõ. Mưa thì kệ mưa, nắng vẫn kệ nắng. Đôi lúc cũng chẳng rõ là mưa hay tạnh. Đến lúc ngửa mặt lên trời, thấy giọt gì trĩu nặng lăn dọc sống mũi, mới biết trời vẫn đang mưa...
Sài Gòn đâu có xuân hạ thu đông, Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa - cạn. Vậy mà... mưa trái mùa giữa mùa khô nứt nẻ. Sáng sớm nay mở cửa nhìn ra ngoài, mới thấy sao trời hơi lành lạnh, và sân nhà hơi ươn ướt... Mưa!
Sài Gòn mưa. Nhớ ngày ấy cơn mưa nhạt nhoà kí ức. Mưa trút, mưa tuôn, mưa phun trắng. Nhưng vừa mặc xong chiếc áo mưa thì mưa cũng vừa tạnh. Như một phút bất chợt giận hờn... Thoáng qua...
Sài Gòn mưa nhoè trên phố. Áp mặt vào cán dù, thấy hơi lành lạnh, hơi ươn ướt... Có giọt mưa nặng lăn trên tán dù, rơi xuống... Như giọt nước mắt cây dù.
Dù ơi, đừng khóc! Dù có đợi ông Bụt hiện lên hỏi tại sao, hay chỉ là tại mưa buồn quá? Cán dù run run...
Nhớ ngày mưa hôm nào đạp xe trên đường ướt, thấy phía trước bóng trắng quen quen... Gò mình đạp vượt lên chỉ để nhìn nhau cười tí tửng: "Hi Trang, hi Hà!" rồi liền sau đó "Bye Hà, bye Trang!"... Thấy trước mặt bóng ai kia cũng tà áo trắng... Vội chạy lên, chỉ để tìm thấy, dưới bóng che cây dù, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ... Xa cách, dửng dưng...
Nhớ ngày nào trời mưa, chạy song song bên nhau hai chiếc áo mưa, hai chiếc xe đạp, hai tiếng cười phất phới bay trong gió... Hôm nay trời cũng mưa, nhìn sang bên cạnh chẳng còn ai đạp xe chung lối... Chỉ có mình lạc giữa đám đông...
Mưa lạnh.
Lạnh như cán dù. Dù ơi, có hiểu ...?
Áp mặt vào cán dù, lại thấy hơi lành lạnh, hơi ươn ướt... Đừng khóc, dù ơi!...
Nhãn: edit post
0 Responses

Share your opinion

Quán trà là nơi tán dóc, không thể để chủ quán một mình độc thoại. Đã vào quán uống nước là phải nói chuyện với ai đó, nếu không nói thì đừng có vô. Không có ai đi cùng thì quay sang nói với... bàn bên cạnh, mà bàn bên cạnh toàn người lạ thì... cứ nói chuyện rồi sẽ quen :P
Chúc mọi người tán dóc vui vẻ!