RoHeHa_6264995
Trà tháng 3 ngọt thanh, trà tháng 5 rực nắng, trà tháng 8 nôn nao, tháng 11 lắng đọng, và trà tháng hai mong nhớ...
Nhớ ngày xuân thời thơ bé, chỉ đơn giản là lì xì và hạt dưa. Mùa xuân hồi lớp 5, chỉ xoay quanh áo len hoa và ảnh đẹp. Và xuân năm nay...
Trà tháng hai mong nhớ. Nhớ chén trà năm ngoái không biết cách trân trọng, để đến năm nay mong nhớ bồi hồi.
Nhớ mâm bánh chưng cao ngất ở nhà ông bà, nào bánh đặt, bánh mua, rồi cả bánh biếu. Bánh chưng nhiều, ra tết ăn không xuể. Đến cả một tháng sau tết vẫn còn phải giải quyết bánh chưng dư. Ngán bánh chưng đến tận cổ, ngồi nguyền rủa ông Lang Liêu vì đã nghĩ ra cái món ăn chán ngắt. Để rồi năm nay nhớ lại thầm cảm ơn, thầm nhớ món bánh chưng rán của bà không bao giờ "đụng hàng"...
Nhớ những lời chúc tết, dặn dò của cô trước khi về nghỉ tết. Ngồi chống cằm ngáp dài, chỉ mong trống đánh cho mau, để khỏi phải nghe những lời răn dạy dài dòng, như một phần bắt buộc không thể né tránh của không khí xuân rạo rực. Uớc gì có thể lấy lại những ngày đó, chắc chắn mình sẽ không thờ ơ...
Nhớ buổi học đầu tiên sau 2 tuần nghỉ, thầy hỏi chúng em nghỉ tết đi những đâu, làm gì. Thầy gọi tên, đứng dậy trả lời ngán ngẩm: Em ở nhà, và... ngủ. Giá như năm nay thầy hỏi lại em y chang vậy, em sẽ trả lời, em đã dành cả hai tuần lễ để ước có thể rút lại câu trả lời năm ngoái...
Nhớ cây hoa đào nhà chị tự nhiên nở hoa giữa tháng 9, em nói nó bị "khùng", bị "chập mạch". Bây giờ nhớ lại chỉ mong được gửi tặng một cánh hoa phớt hồng, bởi hoa đào trong Nam sao mà hiếm gặp và xơ xác quá. Đào Sài Gòn như chìm giữa rừng mai chói loà, nụ hoa e ấp chả ai thèm ngó tới. Thấy mà thương...
Nhớ những lời chúc xuân bạn bè chưa kịp nói, nhớ những tấm thiệp xuân chưa kịp gửi. Để đến năm nay, ta cách nhau hàng trăm cây số.
Sài Gòn - Diễn Châu chỉ cách nhau một cú click chuột. Nhưng cả ngàn cú click cũng không đủ để ta lại ở bên nhau như thuở nào...
Trà tháng hai mong nhớ. Nhớ những ngày gần, ngày xa, nhớ cơn gió đã qua không thể nào níu lại. Xuân mới sắp về mà lòng cứ bồi hồi nghĩ về xuân cũ.
Đừng nuốt vội miếng trà tất niên. Hãy để một chút dư âm còn đọng lại...
0 Responses

Share your opinion

Quán trà là nơi tán dóc, không thể để chủ quán một mình độc thoại. Đã vào quán uống nước là phải nói chuyện với ai đó, nếu không nói thì đừng có vô. Không có ai đi cùng thì quay sang nói với... bàn bên cạnh, mà bàn bên cạnh toàn người lạ thì... cứ nói chuyện rồi sẽ quen :P
Chúc mọi người tán dóc vui vẻ!