RoHeHa_6264995
Tình hình là chủ quán cũng khoái viết lách. Chỉ có điều bạn Linh chưa bao giờ dám động chạm đến chủ đề ma cà rồng. Lần này chả hiểu tại sao lên cơn điên điên khùng khùng nổi máu mạo hiểm.
Mọi người đọc xong xin đừng thất vọng. Lâu lắm rồi bạn chủ quán không viết lách gì cả, nên có lẽ hơi xuống tay. Quan khách thông cảm.
Và bây giờ... mời mọi người thưởng thức tác phẩm ma cà rồng đầu tiên của Quán trà xinh.



Chiếc răng nanh nhọn hoắt cào trên cổ tôi, tìm chỗ nào thích hợp nhất để cắm phập vào. Hơi thở hôi hám của con quái vật phả vào gáy. Thân thể tôi cứng đờ, chẳng còn biết làm gì ngoài gào thét điên dại.
Giọt máu cuối cùng rời khỏi cơ thể tôi. Con quái vật quệt mép. Tôi rơi xuống, chỉ còn là một cái xác nhợt nhạt. Đêm ấy, tôi vừa tròn 18 tuổi.
Khi chết đi, tôi là một con người. Khi tái sinh, tôi là con ác quỷ.
Tôi sống lẩn lút ở nghĩa địa, quanh ngôi mộ trống rỗng của chính tôi. Tôi sống nhờ mấy con chuột láo lếu thỉnh thoảng chạy ngang nghĩa địa. Đôi bữa tôi bắt được một cặp gà hay đôi con vịt ngờ nghệch trong làng. Tôi cố tránh xa con người.
Đã có lúc dân làng xì xào về việc một hay hai con gà biến mất. Nhưng vẫn không ai biết đến sự tồn tại của tôi. Một ma cà rồng.

Tôi gặp em trong một đêm vật vã. Đói. Tôi ôm tấm bia đá cứng ngắt, gầm gừ như muốn nuốt chửng tấm trăng non. Cách tôi không xa dưới chân đồi kia, là dân làng, là những con mồi, là máu. Nhưng tôi cố xua đi ý nghĩ đó. Họ đã từng là bạn bè tôi.
Tôi lịm đi. Và…
Em. Như một giấc mơ thiên thần lướt qua cổng địa ngục.
Em đặt lên mộ cha một đoá hoa hồng bạch. Rồi em quay về, tiếng hát trong trẻo. Tôi quều quào rên rỉ. Em quay lại, và nhìn thấy tôi.
Dĩ nhiên tôi biết em là ai. Tên con trai trưởng thôn đã vài lần cầu hôn em, nhưng em cự tuyệt. Cho đến đêm trước, lão trưởng thôn cho lính bắt mẹ em. Không còn lựa chọn, em nhận lời hứa hôn.
- Kìa anh, có chuyện gì vậy?
- Giết tôi đi…
- Anh đau ở đâu?
Em không biết tôi là ai. Em không biết tôi là con dã thú.
- Giết tôi đi…
Em nắm tay tôi, trấn an. Một nụ hôn nhẹ lên trán. Rồi em đi, tà áo trắng mập mờ như cánh bướm. Nhưng cũng đủ để đánh cắp trái tim tôi.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.

Hai tuần sau, em lại ra thăm mộ cha. Giỏ hoa trắng trên tay em rơi xuống. Em kinh sợ không nói nên lời. Em vừa thấy tôi.
Dưới ánh trăng khuyết, em thấy tôi nâng con chuột đen thui lủi bằng cả hai tay, cười khản đặc, nhe hàm răng vàng khè đầy thèm khát. Chiếc răng nanh nhọn hoắt loé lên, cắm sắc ngọt vào cổ con vật. Dòng máu nóng tràn vào miệng tôi, tràn cả ra ngoài, chảy xuống cái cằm bành bạnh, mắt tôi lim dim, đê mê như tên nghiện thuốc vừa rít một hơi dài…
Em sợ hãi định bỏ chạy, nhưng vấp chân ngã soài xuống đất. Tôi choàng tỉnh, chùi vội chút máu chuột dây ra ngoài, tiến lại phía em. Nỗi sợ hãi làm em đóng băng tại chỗ.
Em mở to mắt nhìn tôi, vừa kinh hoàng, hoảng sợ, lẫn hãi hùng. Bóng tôi vẫn lừng lững tiến lại. Tôi thấy bóng tôi phản chiếu trong mắt em như trong tấm gương dị dạng, hàm răng đỏ lòm, trên môi vẫn còn dính từng mảng lông chuột.
Tôi dừng bước, ngay trước mặt em. Cánh tay giơ ra định đỡ em dậy. Nhưng em bỗng thức tỉnh, lồm cồm bò dậy, chạy vụt đi.
Ánh trăng khuya nuốt chửng tà áo trắng.
Tôi yêu em.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.

Đêm cuối trước ngày cưới. Tôi quỳ dưới chân em, chỉ xin em ban cho tôi một nụ hôn. Em nhìn tôi thật buồn, rồi lắc đầu, quay đi.
Em quá trong trắng, không thể là của tôi.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.
Ánh trăng tròn tàn ác, đột nhiên loé rực. Một ý nghĩ chợt loé làm tôi hoảng sợ.
Chỉ một nhát cắn, em sẽ là của tôi.
Tôi lướt trên cỏ, đuổi theo em, êm ru, như một con mèo rình mồi thầm lặng. Em vẫn bước đi, không chút nghi ngờ. Em quá thánh thiện, không hiểu nổi đêm vắng tàn độc.
Em chẳng còn cách tôi bao xa. Tà áo trắng lấp ló như cánh bướm. Nhưng tôi sẽ không để bướm bay đi. Cánh bướm sẽ rụng xuống, nhuốm màu đỏ thẫm. Em sẽ là của tôi, mãi mãi.
Tôi chỉ còn cách em ba bước chân. Hai cánh tay trần trụi, mười cái móng tay đen bầm đã giơ ra phía trước, sẵn sàng vồ lấy…
Và…
Phập.
Một lưỡi kiếm nhọn đâm thẳng từ sau lưng tôi. Là hắn. Con trai lão trưởng thôn. Chồng em.
Tôi ngã khuỵu. Em thét lên, kinh hoàng, vội chạy dạt ra xa. Thanh kiếm trên tay hắn lại vung lên, và chém xuống lần nữa, đâm xuyên bụng tôi. Máu chảy lênh láng.
Hắn dìu em chạy. Em ngã vào tay hắn, bất tỉnh, nhưng nguyên vẹn. Tôi ngóc đầu dậy nhìn em, bông hoa trắng bị hắn cướp mất. Em sẽ không bao giờ là của tôi. Không bao giờ.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.


Tôi ôm vết thương lết đi… Tôi không thể ở lại đây được nữa. Tôi nghe tiếng hắn gào thét dưới chân đồi, kể với tất cả dân làng về một con dã thú sống trong nghĩa địa. Tôi biết dân làng đang đuổi theo tôi. Tôi biết họ muốn tiêu diệt tôi.
Nhưng tôi không chết. Chỉ có một cách để giết chết ma cà rồng. Một mũi dao bạc đâm thẳng vào tim. Nhát dao đâm bởi người tên ma cà rồng yêu thương nhất.
Nhát dao đâm bởi em.
Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.
Em rời xa tôi, không một lần ngoái lại, không một lời từ biệt. Em bỏ đi trong vòng tay hắn.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.


Tộc trưởng Ma cà rồng tìm thấy tôi. Lão ép tôi gia nhập Đội quân Ma cà rồng. Bàn tay phải giơ lên cao, tôi vô hồn đọc lời tuyên thệ. Thề sẽ chống lại con người. Chống lại hắn. Chống lại em.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.


Giọt máu người đầu tiên… Con mồi đầu tiên được ném ra trước mặt tôi, như một “món quà cho lính mới”. Nó mới chỉ là một đứa trẻ. Nó gào thét gọi mẹ, mẹ nó cũng vừa bị giết chết…
Ánh mắt lão Tộc trưởng dính chặt vào lưng tôi. Đâu đó có tiếng kêu: “Sao vậy, đồ hèn? Chén đi chứ!”
Tôi ngần ngại. Đứa bé hét to, dường như biết chuyện gì đang chờ đợi nó. Tộc trưởng Ma cà rồng rít lên: “Làm mau đi.”
Tôi nhắm tịt mắt lại, cố không nghĩ tới đôi mắt đầy nước của đứa nhỏ. Tôi chồm lên người nó, chiếc răng nanh cắm vào, ngọt xớt…
Dòng máu tươi tràn ra từ vết cắn, tràn vào môi tôi. Tôi muốn nhổ ra, nhưng lão Tộc trưởng vẫn nhìn tôi chằm chằm. Lão là con đường duy nhất để tôi sống. Hít một hơi dài, tôi mím môi, hút lấy từng giọt chất lỏng đỏ tươi, sánh đặc, nóng hôi hổi.
Cảm giác thật khác, khác hơn rất nhiều so với hút máu một con chuột.
Đứa bé thôi giãy giụa. Nó đã chết.
Giọt máu cuối cùng chạm môi, tôi từ bỏ cuộc sống của một con người. Và bước vào một cuộc sống đáng nguyền rủa.
Cuộc sống của ma cà rồng.


Giọt máu người thứ hai. Nóng bỏng, mãnh liệt. Con mồi nhìn tôi, ánh mắt cầu khẩn. Tôi bất chấp, túm cổ áo ả kéo dậy, gạt mớ tóc loà xoà quấn quanh gáy. Làn da trắng ngần, những đường gân xanh nổi lên, đầy hấp dẫn.
Ả với tôi không thù không oán. Tôi giết ả chả cần lý do. Tôi ghét cách ả nhìn tôi. Ánh mắt ấy… làm tôi nhớ đến em.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.


Cặp mắt lạnh băng của lão Tộc trưởng chằm chằm nhìn tôi.
- Ngươi căm thù con người?
- …
- Tốt. Ngươi hãy là Thủ lĩnh Ma cà rồng.
- …
- Những người ở đây đều đã từng là con người. Ngươi hãy dạy họ cách quên đi quá khứ dơ bẩn.
- …
- Sao?
- Được. Tôi sẽ làm.


- Chúng tôi có vàng.
- Ma cà rồng không cần vàng.
Em, sứ giả của dân làng. Tôi, đại diện phe khiêu chiến. Tôi nhìn em, em né tránh. Em không thèm nhìn tôi.
Tôi có điểm gì thua hắn? Sao em lại cưới hắn, và chê tôi?
Tôi cười khẩy. Em gọi cái này là đàm phán? Em ngồi cách xa tôi, tít đầu xa của cái bàn dài. Em ngồi xa không thấy mặt. Trời không lạnh, nhưng em mặc áo dài cổ cao, quấn thêm ba chiếc khăn quàng cổ. Phải rồi, dĩ nhiên, hắn đã dặn em phải đề phòng.
- Vậy các người muốn gì?
Em nhìn tôi, dửng dưng. Có mùi tỏi toả ra quanh người em càng làm tôi thêm khó chịu. Tôi đáp gằn:
- Ta muốn máu.
- Được. Chúng tôi sẵn sàng chiến đấu.


Đội quân của tôi đánh vào làng. Tan tác.
Trăng tròn. Soi sáng sân nhà em. Tiếng chân tôi bước trên vũng máu.
Em ôm trong tay xác đứa con tái ngắt, nức nở khóc. Hắn nằm cạnh bên, hai con mắt mở trừng trừng nhìn tôi. Chết chóc.
Tôi đứng lặng nhìn em. Bông hoa trắng của tôi đang khóc. Khóc vì ai? Hắn và giọt máu bẩn thỉu của hắn.
Tôi ném xuống chân em con dao bạc. Con dao rơi vào vũng máu, tiếng kim loại lạnh kêu khô khốc. Em ngẩng lên, ánh mắt ngơ dại.
Giết tôi đi.
Tôi quệt mép. Tôi không hề hối hận khi cắn chết thằng nhỏ. Nó lớn lên rồi cũng sẽ là một tên “hắn con”, chả có gì tốt đẹp.
Ma cà rồng thích máu trẻ con. Máu trẻ con tươi hơn, sạch hơn. Nhưng giọt máu của nó chạm môi chỉ làm tôi ghê tởm. Dòng máu của hắn. Dòng máu dơ bẩn, đê tiện, hạ cấp của hắn.
Hắn tận mắt nhìn tôi giết thằng nhỏ, mặt trắng bệch. Nhưng tôi không uống máu hắn. Máu của hắn chỉ làm tôi buồn nôn. Tôi đâm chết hắn bằng con dao bạc. Tôi không giết hắn ngay, tôi rút cạn sự sống của hắn, từng nhát một. Tôi ban cho hắn một cái chết đau đớn.
Giết tôi đi. Nếu em muốn thì hãy giết tôi đi.
Em đặt đứa con xuống, cầm cán dao lên, nhìn tôi.
Giết tôi đi. Em muốn vậy mà. Giết tôi đi.
Mũi đâm đau nhói từ bên ngực trái, rồi lan dần ra khắp cơ thể. Lưỡi dao bạc tẩm đầy ánh trăng.
Em đứng đó, từng giọt máu từ cán dao rỉ xuống. Cạnh em là ba cái xác.
Tôi mở mắt nhìn em cho đến chết. Em, một bông hoa trắng thuần khiết. Và tôi, một sinh vật khát máu tàn bạo.
Tôi căm thù em, tôi căm thù hắn, tôi căm thù con người.
Tôi yêu em.
0 Responses

Share your opinion

Quán trà là nơi tán dóc, không thể để chủ quán một mình độc thoại. Đã vào quán uống nước là phải nói chuyện với ai đó, nếu không nói thì đừng có vô. Không có ai đi cùng thì quay sang nói với... bàn bên cạnh, mà bàn bên cạnh toàn người lạ thì... cứ nói chuyện rồi sẽ quen :P
Chúc mọi người tán dóc vui vẻ!