RoHeHa_6264995
[Lần trước tập tành viết truyện ko được thành công như mong đợi, lần này bé chủ quán quyết tâm phục thù. Truyện lần này viết thật 100%, ko bịa một chữ nào hết (thề có trời đất chứng giám), viết đúng một ngày trước khi đi thi thành phố, có gì viết vậy không có cốt truyện gì đâu, giống như xả stress vậy á. Có vẻ hơi hoảng loạn một tí, thì ngay trước ngày thi mà!]

- KEEP SILENT!
Con bé đập cái hộp bút xuống mặt bàn, quát. Cho ra dáng lãnh đạo. Giống kiểu quan xử án trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc nó vẫn hay coi.
Nguyên cái đội tuyển học sinh giỏi của trường đang nhao nhao tán phét bỗng dưng lặng thinh, trố mắt nhìn nó. Dĩ nhiên không phải là tuân lệnh phục tùng. Tụi nó chỉ muốn coi đứa nào vừa hét to dữ vậy.
- Cấm nói. Cấm cười. – Nó nói thêm khi thấy hai đứa môn Văn cười khúc khích.
Tụi kia vẫn trố mắt nhòm.
- Cấm nhìn tui!
Học đi. Học nữa đi. Học cho chết luôn đi. Mai thi rồi. Đó, cả buổi sáng hôm nay nó gặp ai cũng than thở: “Mai thiiiiiii rồi…….”. Cái chữ “thi” của nó kéo dài nghe thấy chán. Thôi đi bà, than vãn mãi. Đi thi thì ai mà chẳng lo, bà cứ khủng bố tinh thần vậy ai mà thi nổi. Mà thi học sinh giỏi thành phố chứ chả chơi. Đợi bốn năm mới đến cái dịp này, ai ngu gì bỏ.
Trừ thằng Nghĩa. 25/3 đội tuyển thi, thì sáng 26 nó đi Mỹ. Cái thằng đến kỳ cục. Tụi bạn bảo nó cứ đi thi đi, cho có bầu có bạn, có gì tụi tao nhận giải giùm cho. Thằng Nghĩa khùng khùng, không chịu. Nó nghỉ từ tháng 1 luôn. Rút hồ sơ ra khỏi trường luôn rồi, giờ nó nằm nhà làm gì có trời biết. Thôi kệ nó đi, để thi xong rồi tính.
Đội tuyển của trường trên giấy ghi là 14 đứa. Lẽ ra là 15, nhưng thằng Nghĩa nghỉ rồi còn 14. Mà 14 là để nói cho sang, chắc tại trường sợ số 13 xui nên mới nói là 14. Chứ đếm đi đếm lại thì cái đội tuyển này được có 13 người.
Đó là tại nó. Tại con bé khoái chơi nổi. Riêng một mình nó đánh một lúc hai môn, nên mới tính thành 14. Vậy đó, một người mà tính thành 2. Mấy thằng quỷ sứ cứ chọc mãi: Chào Linh Anh. Chào Linh Toán. Rồi một hồi lại đập vai nhau hỏi: Ê mày, nhỏ Linh đó là Linh A hay Linh T zậy?
Thôi kệ tụi đó đi. Để thi xong rồi tính.
Mà kệ sao được. Ba thằng con trai nhìn thấy ghét. Mai thi rồi, trường cho nghỉ trên lớp, gom vào một phòng thích học gì thì học. Cái phòng họp này coi như trường cho thuê miễn phí. Mà mấy thằng có học hành gì đâu. Chạy lên chạy xuống. Chạy lòng vòng. Rồi đi đá cầu. Nắng chang chang vậy mà đi đá cầu, không biết có bị ấm đầu không. Ấm đầu rồi sao mà thi được.
Đội tuyển 13 đứa. Ba thằng con trai chạy chơi loanh quanh như con nít. Con My với con Trân ngồi nói chuyện. Con Ngọc ngồi chúi mũi vào cuốn sách, thỉnh thoảng lại xía vô vài câu. Kệ, cho tụi nó nói chuyện. Cấm sao được. Ai mà cãi lại tụi nó. Tụi nó thi Văn mà, Văn ngấm vào người rồi, cứ mở miệng là xổ ra toàn những chữ. Hết biết.
Quái, còn con Tiến Thanh chạy đâu rồi ta? Hết quản lý nổi. Nó cũng thi Văn chứ bộ, mà sao thấy sướng thế: Chạy ra rồi chạy vào, ăn rồi uống, uống rồi lại ăn. Ăn chán rồi bỏ sang phòng bên kéo ba cái ghế lại nằm ngủ. Mà mai thi rồi đó.
Thôi kệ nó đi. Để thi xong rồi tính.
Con Thái Vi giờ chắc đang ở dưới phòng thực hành Lý. Nó mọc rễ dưới đó luôn rồi. Dưới đó nào có vui gì đâu, vừa bụi vừa nóng. Nhưng đó là kinh đô của tuyển Lý. Vậy đó, nhà mình là nhất. Ta về ta tắm ao ta…
Còn con Nga với con Kiều Vi từ sáng giờ chưa thấy mặt. Chắc đang ở nhà ngủ cũng nên. Ờ, sắp thi rồi, ngủ đi cho nó khoẻ. Vô phòng thi đừng có ngủ gật. Mà nghe nói chị nào đi thi, vô phòng thi ngủ hết nửa tiếng mà vẫn được thủ khoa. Nghe cứ như thần thoại ý.
Thôi kệ chị ý đi. Để thi xong rồi tính.
Thật không bù cho thằng Bảo Linh. Quái lạ, tất cả 8 môn sao nó chọn thế nào trúng môn Sử. Thấy nó ôm đám tài liệu dài thoòng nhìn thấy gớm, ngồm im như cái tượng. Thêm quyển sách to tổ chảng trước mặt. Con bé vươn cổ ngó cái, thấy tên ông tác giả rõ hay: Dương Trung Quốc. Tên gì mà yêu nước vậy biết.
Đấy, tụi Văn đang bàn chuyện yêu nước. Tụi nó kêu: Chỉ có Văn tụi tui là yêu nước. Cả Sử nữa. Rồi tụi nó chỉ con bé: Đồ theo Anh, phản động. Con bé chu môi cãi: Mấy bà cũng học văn nước ngoài đó. Con Hà My nguýt cái rõ dài: Tụi tui dùng văn nước ngoài để làm đẹp thêm cho văn học VN.
Thôi, đã nói rồi, cãi sao lại tụi Văn. Kệ tụi nó đi, để thi xong rồi tính.
Con bé lại nhòm quyển sách. Bài Anh văn nó làm sai hết một nửa. Trời ạ, chết mất thôi. Mà cloze test đi thi những 6 điểm lận. Ít ỏi gì đâu.
Thế mà bên cạnh thằng Đạt lại ỉ ôi: Thôi đi chị Linh, nghỉ Anh đi, học Toán với em đi. Tội nghiệp thằng nhỏ, Toán học điên đầu chết. Nó kêu: Em bão hoà rồi. Lộn rồi em ơi, bão hoà là thuật ngữ Hoá. Mày là dân Toán, phải nghĩ ra từ gì mới chớ.
Mà nghĩ cũng lạ, làm gì có thằng nào đi kêu con bé lắm điều bằng chị. Dù là kém 3 tháng đi nữa.
Thôi kệ nó đi. Để thi xong rồi tính.
Làm thêm bài nữa. Bài này khá hơn, làm sai có 4 câu. Trên tổng số 20. Mà đi thi như vậy cũng không được. 4 câu, là 1 điểm 2 lận đó. Học tiếp đi, học nữa đi. Học cho đầu to bằng một triệu quả bưởi. Hoặc hai triệu càng tốt.
Mà học hết nổi rồi. Bão hoà luôn rồi. Nhòm vô cuốn sách, mấy con chữ bắt đầu nhảy nhảy. Thôi nghỉ một lát. Nó lại ngẩng đầu lên, lại đập đập cái hộp bút. Tội nghiệp cái bàn thật đó. Con bé lại chơi phong cách phim ảnh, lần này giống như một buổi họp báo:
- Mai thi rồi, mời mọi người cho biết cảm tưởng. Mời Thái Vi?
Con Thái Vi béo vừa đi vô, làu bàu gì đó rồi lại đi ra. Con bé hỏi tiếp đến Linh Trân. Ý, con Trân kéo con Hà My đi đâu mất rồi. Chắc là xuống căn tin mua đồ ăn. Học cực quá, không ăn sao được. Trước khi thi, trường cho 2 chục ngàn bồi bổ. Phải ăn cho đã chứ!
Mời ba chàng ngự lâm phát biểu. Ba chàng đang lởn vởn ở cửa, chắc định kéo đi chơi. Chưa kịp trả lời đã đi đâu mất. Rõ là impolite. Con bé đóng vai thư ký, ghi nhận: ba chàng lo lắng không nói nên lời.
Đến thằng Bảo Linh: Đêm nay chắc tôi không ngủ được quá. Thằng Đạt than nghe chán: Em chết mất chị Linh ơi…….
Thôi kệ nó đi, để thi xong rồi tính. Mà kệ đâu có được. Sắp thi rồi, đứa nào cũng lo sốt vó. Mà mọi người ai cũng ra rả cái mackenoism. Tức là “chủ nghĩa mặc kệ nó”. Dân Anh mà, mackenoism cho nó sang.
Đó, mackenoism nghe đến thuộc luôn, mà không sao tiêu hoá nổi. Mai thi rồi, mặc kệ mà được á. Mặc kệ cái con heo á. Nhìn cái thời khoá biểu mà coi. Ở nhà: tụng kinh gõ mõ. Vô trường: gõ mõ tụng kinh. Tụng cho thuộc mấy cái idioms với collocations kia đi, chắc chết mất. Mệt muốn xỉu luôn. Khéo ngất xỉu ngay trước phòng thi quá.
Thôi học đi. Học tiếp đi. Tụi kia chọc: Gắng được thủ khoa 2 môn, thưởng 6 triệu lận đó. Thôi xin các anh, em không dám. Thi 2 môn mệt thiệt, mà cũng lời. Cố với được giải nhì Anh, thêm giải ba Toán nữa, được 1 triệu 2 chứ chả chơi.
Thôi học đi, bữa cuối cùng rồi, cố mà học đi. Giờ học được thì học đi, chứ đến tối mẹ không cho học nữa. Chắc mẹ cũng là tín đồ mackenoism. Mẹ bảo trước khi thi, phải để tinh thần thoải mái. Mẹ bắt hát karaoke. Thôi, không đi hát đâu, chữ bay hết mất. Ở nhà đọc báo cũng được. Lấy tờ báo làm bìa bên ngoài, quyển sách ở bên trong, tiếng là chơi thôi chứ học thì cứ phải học.
Mai thi rồi, chơi mà được á.
Thôi kệ nó đi. Sao cũng được. Để thi xong rồi tính.
Mai thi rồi.
TRỜI ƠI, MAI THI RỒI!!!!!!!
2 Responses
  1. Ôi đời thiệt là chán.................
    Lần trước viết truyện ngắn, ngồi bịa mấy ngày trời mà thất bại thảm hại. Lần này cũng viết truyện, chỉ mất đúng một buổi trưa, là chuyện thật 100%, lại đúng chủ đề thi cử đang nóng sốt mà thất bại vẫn cứ thảm hại. NO COMMENTS! THAT'S UNFAIR!!!!!!!
    Thôi chắc chủ quán không có duyên với truyện ngắn. Vậy là đi tong giấc mộng văn chương...


  2. Kết quả thi chắc mọi người cũng biết hết rồi (vô trang web Sở Giáo dục mà coi), nhưng mà chủ quán cứ trưng lên khoe tí. Con bé 2 môn ở trên kia được 1 giải nhất Anh, 1 giải nhì Toán. Cộng lại là 1 triệu 7. Ba chàng lính ngự lâm ham chơi đều đậu, chàng Sơn đc giải nhất Hoá, 2 chàng kia giải 3. Văn cũng đậu 3 cái giải 3. Miss Kiều Vi cũng giải 3 luôn. Bảo Linh vừa nộp đơn phúc khảo đang chờ kết quả. That's all.......
    AI ĐỌC XONG LÀM ƠN COMMENT!


Share your opinion

Quán trà là nơi tán dóc, không thể để chủ quán một mình độc thoại. Đã vào quán uống nước là phải nói chuyện với ai đó, nếu không nói thì đừng có vô. Không có ai đi cùng thì quay sang nói với... bàn bên cạnh, mà bàn bên cạnh toàn người lạ thì... cứ nói chuyện rồi sẽ quen :P
Chúc mọi người tán dóc vui vẻ!