RoHeHa_6264995
"Chúng tôi không ghi nhận hoa hồng", nhà địa lý lạnh lùng từ chối Hoàng tử bé của Antoine de Saint-Exupéry, "vì chúng chỉ là thứ phù du".
Một đời bông hoa, một đời dâng hiến chút sắc đẹp của mình để làm đẹp cho đời, cuối cùng lại bị con người lạnh lùng chối bỏ. Một đời huy hoàng, lộng lẫy, kiêu sa, nhưng rốt cuộc lại kết thúc lặng lẽ. Một kiếp phù du...
Ai thật sự yêu hoa tất sẽ không cắm hoa vào lọ. Hoa nằm trong lọ như trong một nhà tù tráng lệ mà tù túng. Không có gió, không có nắng, không có cánh bướm chao nghiêng. Không có cái ấm áp kì diệu của tia mặt trời bình minh, không có cái trĩu nặng lúc về sớm của giọt sương lăn dọc cành lá... Không có sự mơn trớn dịu dàng của cơn gió phe, lùa đàn ong đen vàng đến thăm vườn hoa sớm...
Chỉ là chiếc lọ kiêu căng phơi bày mấy đường cong quái đản. Một đời lọ trải bao đời hoa...
Bông hoa dang hai cành lá ra hai bên, ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Hoa kiêu hãnh, hay giả vờ kiêu hãnh? Đầu hoa ngẩng cao, nhưng trĩu xuống, đượm buồm. Hoa biết mình chả là gì, chả là gì cả so với cuộc sống. Cuộc sống quá lớn, và hoa quá nhỏ...
Một đời người trải bao đời hoa. Người ta ôm đoá hoa còn ướt sương về nhà, bày trên chiếc bàn lớn ngoài phòng khách. Người ta đi ra nghiêng đầu ngắm, đi vào nhè nhẹ vuốt ve. Hoa rung rung đôi lá ngây thơ đáp lại. Hoa dâng hiến những ngày thanh xuân, chỉ để con người có vài ngày tươi mát. Hoa đã trao tất cả, không mong được đền đáp, không giữ lại chút gì...
Nhưng chỉ được ít ngày, khi đầu hoa hơi gục xuống, hai cành lá đã hơi mỏi, và sắc da không còn trắng mịn, khi ấy là lúc đời hoa đã tàn. Người ta rũ bỏ bông hoa, lạnh lùng, đưa hoa ra khỏi nhà giam tráng lệ và giam xuống địa ngục tăm tối. Người ta ném cành hoa không còn sức sống vào thùng rác, và quay đi, không một lần ngoảnh lại.
Lại một mầm xuân của sự sống đã lụi tàn. Vậy thì đã sao? Con người sẵn sàng trồng, chiêm ngưỡng, và vứt bỏ những mầm xuân mới...
Bông hoa nằm im lặng lẽ, như hạt bụi tan biến khỏi cuộc sống. Nó nằm im nghe tiếng kẻng đều đều của chiếc xe đổ rác.
Không một cuộc tiễn rước long trọng, không một ánh nhìn tiếc thương. Trái với ngày đầu được nâng niu, không còn ai ngó đến hoa nữa. Nó đã bị đẩy ra ngoài rìa cuộc sống, bị đẩy ra khỏi vòng quay xa hoa, vui tươi, đẹp đẽ, để đến với một chốn tối tăm, tuyệt vọng...
Một cuộc đời huy hoàng, và một cái chết thầm lặng.
Ai sẽ đắp nấm mồ cho bông hoa? Ai sẽ xót thương cho những ngày tươi ngắn ngủi? Ai sẽ nhớ đến bông hoa già nua với những cánh hoa nhăn nheo, héo úa?
Hoa đã được gì khi đến với con người? Hoa đã đánh mất tất cả. Hoa quá cả tin, quá ngây thơ, quá trong trắng, quá non nớt. Trời ban cho hoa chiếc gai bé xíu, nhưng quên dạy hoa cách tự vệ, quên dạy hoa cách tránh xa con người.
Một cuộc đời huy hoàng, và một cái chết thầm lặng. Hoa sinh ra từ đất, và trở về với đất.
Thà làm cành hoa tự do ngoài đồng nội...
2 Responses
  1. Anonymous Says:

    E hèm, bài này hay quá. Bà vik hả - -. Khó tin ghê ^^


  2. Uh, tôi viết đó. Hay thiệt hả?
    Thank you nha.


Share your opinion

Quán trà là nơi tán dóc, không thể để chủ quán một mình độc thoại. Đã vào quán uống nước là phải nói chuyện với ai đó, nếu không nói thì đừng có vô. Không có ai đi cùng thì quay sang nói với... bàn bên cạnh, mà bàn bên cạnh toàn người lạ thì... cứ nói chuyện rồi sẽ quen :P
Chúc mọi người tán dóc vui vẻ!