(Mừng ngày Nhà giáo và mừng Cô Nghi Dung đi dạy lại <3)
Nếu ba tháng trước có ai hỏi con điệp là gì, con sẽ trả lời: Điệp là một phép tu từ tẻ ngắt. Còn bây giờ, chắc chắn con sẽ nói điệp là một phép tu từ, là cây hoa vàng trầm ngâm bên cửa lớp, và điệp là cô!
Nếu không có cô, chắc con sẽ không bao giờ biết đến hoa điệp. Sẽ không bao giờ có cảnh tụi con gái cặm cụi nhặt hoa chụp hình kỉ yếu. Và chắc chắn góc sân trường lớp 10CA sẽ kém đẹp đi rất nhiều...
Điệp vàng. Cô hợp nhất với màu vàng và tím. Con thích ngắm cô mặc áo dài, dây cột tóc hợp tông, rồi cả màu phấn trùng với màu áo. Hôm nào trực, con cũng để dành ra một chiếc khăn lau bảng màu vàng hoặc tím, riêng dành cho cô!
Điệp buồn, và điệp đẹp vì điệp buồn. Cô cũng buồn, và cũng đẹp. Con yêu cô không phải vì cô làm cho cả lớp cười lăn cười bò, hay vì cô luôn cười tươi rói. Con yêu cô vì cô đẹp, đẹp theo kiểu buồn, mà cái buồn thường đi liền với cái sâu sắc. Nghe cô giảng, có những lúc con cũng chợt thấy buồn vô cớ, và chợt tìm ra một góc phủ bụi trong trái tim mình. Đâu đó sâu trong lòng, con bé Linh vô tư, vô tâm, vô duyên và vô đủ mọi thứ cũng biết yêu, cũng biết rung động, cũng biết cảm nhận, như cô Dung...
Điệp hiền, hiền như cô. Điệp rơi bên cửa lớp, lặng thầm, dè dặt. Điệp hiền lành với tất cả mọi người, không trừ một ai, và cô cũng vậy. Chưa một lần con thấy cô lớn tiếng với học trò. Cả những lúc mà con đinh ninh chắc chắn cô sẽ giận. Cô hiền quá, không sợ lũ tiểu quỷ ăn hiếp sao cô???
Điệp nhỏ bé, cũng như cô. Cái đẹp nhỏ nhắn không phải lúc nào cũng kém đẹp hơn cái to lớn, đồ sộ, ngay từ bài học đầu tiên cô đã dạy cho tụi con điều đó. Tuy nhiên, cô giống điệp không chỉ ở dáng người khiêm tốn. Hoa điệp nhỏ bé, nhưng cũng tinh tế đến từng chi tiết. Cô đẹp ở tấm lòng quan tâm đến mọi người. Lần Nam vắng cả tuần thăm bà bị bệnh, con không ngờ cô có nhớ, nhưng cô nhớ, và còn hỏi thăm. Lần đầu tiên con gọi điện cho cô, cô không hỏi "Tên em là...". Cô gọi đúng tên con, rất tự nhiên, không một chút ngập ngừng suy nghĩ, như cô đã thuộc tên con từ lâu lắm. Cô cho con cảm giác được quan tâm, nhất là khi ấy, cô chủ nhiệm vẫn gọi con là monitor, và cả lớp còn gọi con là Trưởng. Có thể cô đã biết số điện thoại của con từ cô Trang, cũng có thể cô chỉ đoán đúng, nhưng cô vẫn khiến con cảm thấy là lạ, và... thinh thích!
Con "phải lòng" cô từ buổi đó...
Có những cái nhỏ nhặt làm nên những gì to lớn lạ thường...
Con chỉ là một đứa học trò dốt văn. Con không thể hát "Cô trong mắt em" như thằng Minh, cũng không thể vẽ tranh hoa vàng tặng cô như anh gì cô từng kể. Con không thể nghĩ ra một cách kết bài thật ấn tượng...
Nhưng con có thể khẳng định, con yêu hoa điệp. Và con yêu cô!
Nếu ba tháng trước có ai hỏi con điệp là gì, con sẽ trả lời: Điệp là một phép tu từ tẻ ngắt. Còn bây giờ, chắc chắn con sẽ nói điệp là một phép tu từ, là cây hoa vàng trầm ngâm bên cửa lớp, và điệp là cô!
Nếu không có cô, chắc con sẽ không bao giờ biết đến hoa điệp. Sẽ không bao giờ có cảnh tụi con gái cặm cụi nhặt hoa chụp hình kỉ yếu. Và chắc chắn góc sân trường lớp 10CA sẽ kém đẹp đi rất nhiều...
Điệp vàng. Cô hợp nhất với màu vàng và tím. Con thích ngắm cô mặc áo dài, dây cột tóc hợp tông, rồi cả màu phấn trùng với màu áo. Hôm nào trực, con cũng để dành ra một chiếc khăn lau bảng màu vàng hoặc tím, riêng dành cho cô!
Điệp buồn, và điệp đẹp vì điệp buồn. Cô cũng buồn, và cũng đẹp. Con yêu cô không phải vì cô làm cho cả lớp cười lăn cười bò, hay vì cô luôn cười tươi rói. Con yêu cô vì cô đẹp, đẹp theo kiểu buồn, mà cái buồn thường đi liền với cái sâu sắc. Nghe cô giảng, có những lúc con cũng chợt thấy buồn vô cớ, và chợt tìm ra một góc phủ bụi trong trái tim mình. Đâu đó sâu trong lòng, con bé Linh vô tư, vô tâm, vô duyên và vô đủ mọi thứ cũng biết yêu, cũng biết rung động, cũng biết cảm nhận, như cô Dung...
Điệp hiền, hiền như cô. Điệp rơi bên cửa lớp, lặng thầm, dè dặt. Điệp hiền lành với tất cả mọi người, không trừ một ai, và cô cũng vậy. Chưa một lần con thấy cô lớn tiếng với học trò. Cả những lúc mà con đinh ninh chắc chắn cô sẽ giận. Cô hiền quá, không sợ lũ tiểu quỷ ăn hiếp sao cô???
Điệp nhỏ bé, cũng như cô. Cái đẹp nhỏ nhắn không phải lúc nào cũng kém đẹp hơn cái to lớn, đồ sộ, ngay từ bài học đầu tiên cô đã dạy cho tụi con điều đó. Tuy nhiên, cô giống điệp không chỉ ở dáng người khiêm tốn. Hoa điệp nhỏ bé, nhưng cũng tinh tế đến từng chi tiết. Cô đẹp ở tấm lòng quan tâm đến mọi người. Lần Nam vắng cả tuần thăm bà bị bệnh, con không ngờ cô có nhớ, nhưng cô nhớ, và còn hỏi thăm. Lần đầu tiên con gọi điện cho cô, cô không hỏi "Tên em là...". Cô gọi đúng tên con, rất tự nhiên, không một chút ngập ngừng suy nghĩ, như cô đã thuộc tên con từ lâu lắm. Cô cho con cảm giác được quan tâm, nhất là khi ấy, cô chủ nhiệm vẫn gọi con là monitor, và cả lớp còn gọi con là Trưởng. Có thể cô đã biết số điện thoại của con từ cô Trang, cũng có thể cô chỉ đoán đúng, nhưng cô vẫn khiến con cảm thấy là lạ, và... thinh thích!
Con "phải lòng" cô từ buổi đó...
Có những cái nhỏ nhặt làm nên những gì to lớn lạ thường...
Con chỉ là một đứa học trò dốt văn. Con không thể hát "Cô trong mắt em" như thằng Minh, cũng không thể vẽ tranh hoa vàng tặng cô như anh gì cô từng kể. Con không thể nghĩ ra một cách kết bài thật ấn tượng...
Nhưng con có thể khẳng định, con yêu hoa điệp. Và con yêu cô!